Ou est l'écho de l'amour

Phệt nhau

Một ngày cuối năm, tự thở than bằng hai câu thơ:
"Xuân ơi chầm chậm chờ ta với
Muốn trẻ mãi thôi chẳng muốn già"
---Meo---

Bố đọc được, quắc mắt liền phệt lại bằng 2 câu sau:

"Muốn thì để nó khuân
Than thân trách phận gọi xuân làm gì ?"
----Bố---

Mua thêm về mà biếu...

Những quả hồng xiêm chín mọng, ưng ửng hồng như má cô gái hãy còn xuân. Những con ruồi, con ong mật vo ve lại gần mong tìm được chút mật ngọt ngào từ những trái hồng xiêm chín thơm lừng. Những trái hồng to, không hiểu giống ở đâu mà lạ, Hồng xiêm Xuân Đỉnh chả phải, Hà Tây, Nam Định,… gì cũng không. Quả to vừa cũng phải bằng hai lòng bàn tay người lớn khum lại. Đích thị hồng xiêm Trung Quốc ! Được cái dân Việt Nam cũng lạ, dở hay tốt đẹp thế nào chưa biết là cứ đổ diệt cho cái anh Trung Quốc cái đã, còn thì hậu xét. Cũng may giống hồng này mềm, ngọt sắc, không dính nhựa vào răng, không bị lạo xạo cát khi ăn nên cũng được ưa chuộng trên thị trường.

Song xuôi ổn định chỗ ngồi yên vị, sắp xếp lại nhưng trái hồng ngay ngắn cho miệng thúng khỏi oằn xuống một bên vì sức nặng của mấy chục quả hồng, mồ hỗi nhễ nhại bà cụ lật chiếc nón khỏi đầu rồi vắn lại tóc cho gọn, bà móc lấy một miếng trầu được gói cẩn thận trong túi lilon ra nhai bỏm bẻm.

Rút chiếc chiếc que tre một đầu có gắn tua rua gài ở quang gánh ra bà phe phẩy đuổi ruồi và ong mật. Bán đúng tầm trưa nên khách qua chợ cũng vắng, ngồi một lúc cơn buồn ngủ kéo đến, bà ngáp một cái rõ dài và rất tự nhiên, mồm đỏ vì trầu trông phát sợ, bà lẩm bẩm điều gì đó không ai nghe rõ.

Chợ trưa buồn èo uột, tĩnh lặng. Bà tựa cằm xuống gối, chụp chiếc nón lên đầu chờ khách

....

Một chiếc SH lao rất nhanh rồi đỗ xịch trước hàng, bà giật mình tỉnh giấc, đon đả mời chào. Nào là hồng xiêm ngon, bà cân đủ, nào là con ăn thử một miếng ngọt đứt lưỡi, nào là hồng bà bán cho vui chứ cũng chả lời lãi gì.

Đứng mua hồng có một lúc mà cô khách hàng xinh xắn đã được bà khuyến mại thêm rất nhiều vốn tự vựng văn hóa dân gian vô cùng phong phú. Ăn hồng của bà, bà bán rẻ về đẻ con trai, bà cân sai bà không bằng cái chai thuốc chuột... Xem ra bà này ngày xưa giỏi văn lắm, bà nói câu nào là vần câu đấy. Rồi bà còn tranh thủ bày mưu dạy cô gái Tân Thời cách chọn hồng thế nào, chọn quả to ra sao, dài ngắn thế nào, đít tròn đít nhọn ra làm sao thì hồng mới ngọt. Quả thật bà nói đúng, bà chọn hộ quả nào về ăn ngọt như chè quả đấy. Ấy vậy còn một điều bà nói với cô gái khi thuyết phục cô mua thêm hàng của bà không biết nên buồn hay vui, ngọt hay đắng: "
Hồng ngọt lắm con ạ, ăn vào sướng cả đời, mua thêm về mà biếu mẹ đẻ chứ đừng biếu mẹ chồng !"

Thu về

Len lén thu về bên song cửa
Khe khẽ cựa mình mây nhẹ tan
Ơ thu sao vội thay áo mới
Để ngập hồn tôi với lá vàng
---Meo----

Nhớ Thiên Cầm

Nhớ Thiên Cầm
Hôm nay ngồi xem lại lũ ảnh chụp ở Thiên Cầm năm ngoái . Thấy thời gian trôi thật nhanh. Nhìn lại những tấm ảnh sao thấy trong sáng quá. Những tiếng cười, những trò nghịch ngợm cười không dứt nắng. Biển Thiên Cầm trong xanh, êm đềm. Cười đấy, vui đấy xong...

Ngồi một mình lặng thinh trước biển.
Thủy triều lên, hoàng hôn xuống bao giờ.

Tôi chẳng nhớ nghĩ gì trong lúc ấy
Xa xăm nhìn tận phía chân trời xa
Khoảng trời ấy bao la vô định
Tôi thả hồn theo cánh diều bay

Trời thì tĩnh mà mây lại động
Biểu dịu êm sao sóng cứ vỡ òa
Tôi thì tĩnh mà lòng tôi thì động
Thấy lao xao sóng , sóng bốn bề

Hoàng hôn xuống vội vàng quýnh quáng
Bóng ông chài nghiêng nghả kéo hoàng hôn
Con dã tràng se tròn viên cát trắng
Thủy triều lên hỏi được mất gì ?

Trong ánh chiều trời dần mờ mờ tối
Dập dìu trôi chấm nhỏ con thuyền xa
Có phải chăng con thuyền lạc bến
Hăm hở trôi đương tìm lối quay về ?

Sóng cứ vỗ dưới chân tôi dào dạt
Xô vào bờ rồi lại ngược xa khơi
Tôi như con sóng chẳng lúc nào nguôi
Cứ tự vỗ tim mình dào dạt...
---- Meo ----
Năm nay phòng tan tác, mỗi thằng một nơi. Hò mãi chả thằng nào đi...Thiên Cầm năm nay có gì đổi mới không ?

Con dế

“Tôi là em út, bé nhất, nên được mẹ tôi sau khi dắt vào hang, lại bỏ theo ít ngọn cỏ non trước cửa, để nếu còn bỡ ngỡ thì đã có sẵn thức ăn trong vài ngày. Mẹ tôi trở về. Tôi cũng không buồn. Trái lại, còn lấy làm khoan khoái vì được ở một mình nơi thoáng đãng, mát mẻ. Tôi thầm cảm ơn mẹ.

…. Qua những ngọn cỏ ấu nhọn và sắc, tôi thấy màu trời trong xanh. Tôi dọn giọng, vỗ đôi cánh nhỏ mới ngắn đến nách, rồi cao hứng gáy lên mấy tiếng rõ to. Từ đây tôi bắt đầu vào cuộc đời của tôi. Cho dù tôi sẽ sung sương hay khổ sở, cái đó tùy ở như tính tình tôi khôn ngoan hay đần độn.

… lấy được sự ung dung độc lập một mình là điều thấy thích lắm rồi
….Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm”
Trích Dế mèn phiêu lưu ký – Tô Hoài

Lạ nhỉ tưởng ở ngoài cánh đồng mới có dế kêu gọi nhau vào lúc sẩm tối. Vậy mà hôm nay ở sân nhà mình có tiếng dế kêu to quá. Rón rén ra sân để nghe xem con dế nó kêu ở đâu. Tiếng kêu nghe rất xa mà cũng rất gần. Con dế này chắc to lắm. Tiếng dế gáy khá to, vang và đanh. Gáy được 2 , 3 chập inh ỏi. Tiếng dế im bặt. Cu cậu bò đi đâu mất rồi.

Ngưng được một lúc, tiếng dế lại cất lên ri ri rít rít nhỏ rồi lại to dần, dần to, tiếng dế vang vang chói lói cả góc sân. Hay con dế này bị kẹt vào đâu nhỉ? Sao nó cứ gào lên thế ? Chạy xuống cầm đèn pin lên để soi. Vừa lò dò ra sân dường như nghe thấy tiếng động, tiếng dế lại im bặt như thể trêu ngươi mình vậy. Không biết nó ở xó xỉnh nào.
Im ắng, 4 bề vắng lặng, tiếng dế vẫn gáy đều và dai dẳng. Chắc nó gáy hộ lòng mình. Nhưng cường độ gáy lần này có vẻ yếu hơn hẳn mấy tiếng trước đây. Chắc cu cậu đã mệt rồi nên tiếng kêu giờ chỉ còn ri ri ri ri….i
2 ngày hôm sau tiếng dế vẫn cất lên, lúc to lúc nhỏ, lúc chói lói lúc êm ả. Ngày thứ 3, quyết tìm bằng được xem con dế ở đâu. Cầm đèn pin đi soi khắp nơi lần mò theo tiếng kêu của con dế cuối cùng đã tìm được chỗ chú ẩn – chú đang núp ở ngay sau cái ống nước trên sân thượng. He ! Trốn giỏi như Osama Binladen vậy.
Đúng như dự đoán, con dế này đẹp thật , bóng mượt, 2 càng to và chắc nịch, khoeo ở chân nó nhọn hoắt và sắc, màu nâu sậm, đầu to tướng nổi từng tảng rất bướng và mặt nó già câng câng, bộ râu rung rinh trông cũng oách ra trò.
Chả biết nó là loại Dế gì, khoản này mình không sành. Nhưng có lẽ Dế mèn của ông Tô Hoài chắc cũng chẳng đẹp, chẳng khỏe bằng. Dế mèn của Tô Hoài mà đem chọi với con dế này, thì chỉ một cước là Dế Mèn của Tô Hoài bị nốc ao. Sao mà nó gáy to thế nhỉ ?. Nó chả làm sao cả, chả bị kẹt vào đâu cả, chiếu đèn vào thì thấy cu cậu đang ung rung thanh thản ca vang khúc hát. Thế mà mình tưởng nó bị làm sao, định ra cứu cứu. Chắc là nó đang uống sương và gáy gọi bạn.. Một điều kỳ lạ là hôm nay mình lại phát hiện thêm một tiếng dế kêu nữa, tuy không to không đanh quánh như tiếng của con dế hôm trước, nhưng có lẽ cũng đủ vọng lại tiếng gọi của con dế kia. Vậy là nó đã có bạn gáy cùng.
Nghe tiếng dế kêu nhớ lại bài hát đồng dao hồi nhỏ hay hát
" Có con dế mèn,
Kêu suốt trong đêm
Hát xẩm không tiền nên nghèo xác xơ
Mồng 5 tháng 9 trời cho một ông sao sáng thật to
Các em thích cười, muốn lên cung trăng
Hãy hỏi ông trời cho mượn cái thang..."
Đêm đã khuya. Tiếng gáy của hai con dế cộng hưởng vào nhau vang lên đều đều …

Con chấy

Lâu lắm mới được nhìn lại con chấy kềnh. Nhớ ngày xưa quá. Đúng là đủ lớn để mong được bé lại.
Ngày trước bé, có biết gì đâu, thấy mẹ tích trữ treo một túi bồ kết trên gác bếp. Nghỉ hè cứ thế lôi bồ kết ra nướng lên đem vặt nhỏ ra ngầm nước rồi đem phơi nắng. Đến chiều nước bồ kết ngả sang màu vàng sậm. Mùi bồ kết ngai ngái. Gội thật thích, lại thêm miếng chanh héo nữa, lại càng thơm, bóp nát chanh ra rồi chà lên đầu, bôi hết tép chanh lên đầu để khoe với mọi người là gội đầu bằng chanh. Bé mà đã sĩ ! Con họa sĩ mà ! Bồ kết và chanh gội vậy nên tóc các bà các mẹ các chị các em cứ óng mượt, đen mướt thơm thoảng thoảng mùi bồ kếp cùng Chanh hay Chấp. Nhưng ẩn sau cái óng mượt đen mướt đó là cả một làng Chấy. Không hiểu chấy nó ở đâu ra mà lắm thế. Còn nhớ khi xưa bé mình và anh toàn bị hai chị túm cổ ngồi bắt chấy ở giữa sân, con nào to được gọi là chấy kềnh chấy cụ, rồi con nào nhở ngồi ở mâm dưới được gọi là chấy chút chít.
Có hôm đi học, trời nắng, đội mũ nóng quá, Chấy nó bò lổm cổm trên đỉnh đầu, tự đưa tay lên cũng túm được một ông kễnh. Rồi có lần nó bò xuống tận mang tai, đang ngồi trong lớp học thấy mang tai buồn buồn, đưa tay lên cũng túm được. Ngượng. Nhưng mà chả biết làm thế nào, có lần cầm con chấy trong tay rồi ném vào đầu thằng bạn ngồi bàn trên. Vì cái tội nó cứ bắt nạt mình. Nghĩ lại thấy kinh khủng thật. Nhưng kiểu trả thù này cũng còn nhẹ . Bởi đầu tụi trẻ con khi đó đứa nào không có chấy mới là chuyện là, có là chuyện thường, nên có lẽ thêm một con cũng chẳng sao, làng Chấy trên đầu thằng bạn lại càng đông vui thịnh vượng. Chấy nhiều đứa nào đứa đấy ngồi học bị chấy cắn là gãi đầu cứ sồn sột.
Những con Chấy mới nở mình trong suốt, con nào to thì đen nhạt, con nào già đời nữa thì đen kịt. Túm được nó mà thả vào tờ giấy trắng học sinh thì nó kêu bịnh một cái. Nhiều nữa thì phải dùng lược bí mà chải, thứ lược làm bằng tre, chân lược đan khít vào nhau, kẽ hở rất nhỏ. Cứ chải miết vào da đầu là chấy bám ngay vào kẽ lược.

Lúc giết mới sướng chứ. Cứ để nó bò lang thang trên tờ giấy, thỉnh thoảng mình cón trí vào đít nó một cái để khiêu khích thế là nó lại cuống cuồng bò. Nghịch chán rồi mới thực hiện màn khai đao “chấy đầu trảm”. Lật ngược ngón tay cái lại, lấy hết sức rồi trí một phát vào giữa bụng con chấy. Tách ! Bép ! Con chấy hua hua tất cả các bàn chân dài đến nách, rồi bẹp gí, bụng phòi ruột và tí tiết. Thế là hết một đời chấy. Xong công đoạn bắt chấy, giết chấy là đến màn tuốt trứng. Mẹ cứ đến tối lại đứng ở dưới hiên nhà vừa trông hàng cho bà vừa tuốt trứng cho hai anh em. Túm được cái trứng nào là bỏ luôn vào mồm, vì sợ nó rơi vào quần áo nó lại sản xuất ra Chấy tập 2. Trứng chấy cứ bám dọc theo sợi tóc, phải miết đầu ngón tay vào thì mới lôi tuốt được cái trứng ra. Cho vào mồm mà nhấm được cho nó kêu thì thú vị lắm, cứ gọi là tanh tách. Thỉnh thoảng hai anh em lại kêu oai oái vì bị túm tóc đau quá.
Tuốt hết, giết hết được lũ ký sinh trên đầu, được ba bốn hôm đi học lại bị lây, không biết lây bạn hay bạn lây mình. Rồi lại tuốt, lại giết. Bé thì mẹ, chị, bà bắt chấy cho, lớn lên rồi không biết là chấy đã di cư và hết từ lúc nào. Lại cùng bọn trẻ con trong nhà bắt chấy cho bà. Sau này mình già chắc cũng vậy, thế hệ Con, Cháu, Chắt, Chút, Chít, Chụt, Chịt... của mình nó lại túm lôi mình ra bắt chấy bắt rận cho thôi.
Nay giờ nhiều loại thuốc gọi đầu được sản xuất, trẻ con thành thị đi học cũng ít chấy hơn có cháu có khi cũng chả biết con chấy kềnh là con gì trông nó như thế nào, còn ở nông thôn chẳng biết các cháu có bị chấy nữa không ? Chắc là không ?! Chỉ thấy rằng, ngày nay nhiều loại con mà bọn trẻ thành thị giờ không biết và ít được nhìn thấy từ thực tế như tụi mình ngày xưa, như con xiến tóc, con châu chấu ma, bọ ngựa, con muồm muỗm, con dế mèn, con cà cuống… Tiếc thay!
Còn các bà, các chị, các em giờ cũng ít gội đầu ở nhà, hai ba hôm là lại vác đầu ra hàng nằm trên ghế sopha như kiểu bà bầu chờ đến giờ đẻ. Các Thượng đế nằm chờ để được gội đầu bằng đủ các loại hóa chất trên đời. Dầu gội đầu mùi nào cũng na ná hắc giống mùi nào, không có mùi gì đặc trưng cả, không còn có mùi thơm thoang thoảng của bồ kếp, của lá bưởi, của oải hương, lá mùi, của chanh cốm, của chấp vàng… Và loại nào cũng được các nhà sản xuất quảng cáo dầu gội tóc giúp tóc chắc khỏe, mềm mượt óng ả. Chắc khỏe chả thấy đâu chỉ thấy mỗi lần gội xong cầm lược ra mà chải thì một lũ tóc dứt nằm dãy đành đạch dưới sàn nhà. Gội xong tóc mềm tóc mượt đến độ các cô các chị nào mà đang có bạn trai, tối đến sóng vai trên phố phường rồi chọn lấy một địa điểm đẹp để cho bạn trai vuốt tóc mà xem. Mới vuốt chưa được một phần ba mớ tóc thì bàn tay các anh đã trơn tuột xuống ngực cô bạn gái rồi. Trơn đến độ thế thì chấy nào sống, bám trụ nổi trên tóc các chị phải vậy không các anh ?.
-----------Meo AK----------

Hoa sữa

Một tuần nữa trôi qua thật nhanh. Ba tháng còn lại cuối năm cũng đã tịnh tiến dần về đích. Lòng ta tự hỏi đã đạt được gì và chưa đạt được gì trong khoảng thời gian qua. Những gì ta đang hướng tới và những gì ta cùng ai đó đã bỏ lỡ mất cơ hội hay cơ hội chưa đến với ta ?
Giờ đã sang cuối tháng 10 cái lạnh của mùa thu năm nay đến chậm hơn mọi năm. Trời vẫn đầy nắng và đấy gió nhưng không phải là gió heo may - cái gió lạnh làm người ta phải so vai khẽ rùng mình khi đi trên phố.
Tiết thu, hơi thu, hương thu, mùa thu ngày nào trời cũng đẹp và trong ngần. Mỗi độ thu về lại làm cho bao kẻ thấy lòng mình ấm áp hạnh phúc vô bờ khi được đi bên cạnh người thương trong hương hoa sữa nồng nàn; nhưng cũng làm cho bao kẻ chạnh lòng thương nhớ những điều hư không. Trước mùa thu lòng người như lắng xuống, xốn xang rạo rực hay man mác buồn luyến tiếc với những gì đẹp nhất của cái thủa ban đầu lưu luyến ấy tay trong tay ta lặng lẽ trên đường hay cũng chỉ là cái ôm thật chặt khi được ngồi đằng sau một ai đó đèo đi dạo phố.
Những hàng sấu, sà cừ, lim cây bàng, bằng lăng, phượng vĩ trên các phố Phan Đình Phùng, Trần Phú, Nguyễn Du, Quan Thánh, Hàng Bún… lá đã chuyển dần hẳn sang vàng, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm bật những đám lá tung lên trời. Chỉ còn những bông sữa đang cố đốt cháy lòng để dâng cho người Hà Nội những đợt hương thơm nồng nàn nhất còn lại. Một mùa Hoa sữa nữa lại sắp qua.
Cái đằm thắm của hương hoa sữa năm nay có lẽ cũng khác hẳn mọi năm, năm nay do thời tiết chăng mà hoa sữa nhỏ hơn, ít hơn và cũng ít thơm hơn. Nhưng đâu đó trên con đường nhỏ, con đường của hoa sữa – phố Nguyễn Du, Quan Thánh, Hàng Bún… – với giống hoa sữa được trồng từ thời Pháp thuộc, cây cao chót vót khẳng khiu mà hương thơm vẫn tỏa ngây ngất vào không gian mỗi độ thu về; phố Liễu Giai, Đào Tấn, Hoàng Quốc Việt, Trần Duy Hưng… giờ cũng là phố của Hoa sữa – giống cây lùn, đầu lá tròn, phiến lá rộng, chùm hoa to, hoa trắng nhưng mùi thơm không mặn mà ngọt ngào như mùi thơm của giống cây cao. Giống hoa sữa thân cao lá thon nhỏ, chùm hoa nhỏ, bông nhỏ và cánh hoa mỏng manh hơn, ngửi nhiều tuy có hắc nhưng vẫn có vị ngòn ngọt ở cổ, hít một hơi thật sâu căng lồng ngực cảm thấy ngất ngây hơn, sâu lắng hơn, thuần khiết hơn hương thơm của giống hoa sữa lùn.
Một cơn gió ào tới, những cành sữa khẽ cựa mình, những bông sữa trắng ngà thi nhau nhảy dù bay lượn trên không rồi ngoan ngoãn nằm im trong lòng bàn tay của đôi trai gái đang thì thầm dưới gốc cây. Chàng trai nhẹ nhàng gỡ từng bông hoa sữa nhỏ vương trên tóc cô rồi khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô lúc nào không hay. Phải chăng hoa sữa bay bay trong gió như để động viên chàng dũng cảm nói lời yêu ?
Hoa sữa cứ đến rồi lại đi không báo trước. Lạ thật đấy hương hoa sữa tới như những ngọn gió trời trôi qua lòng bàn tay mà ta không sao níu giữ được.
Dạo một vòng một mình quanh phố có hoa sữa để tận hưởng mùi hoa sữa cho riêng mình. Đến ngã tư, đèn đỏ dừng xe lại, ngước mắt nhìn lên phía trên ngọn một cây sữa cao nhất đứng sừng sững nơi góc phố chợt giật mình nhận ra trăng hôm nay đã già.
----- Mèo-----

Bên kia nỗi nhớ

Về nơi đâu
...........dòng sông Seine
...........................phía bên kia nỗi nhớ
Tháng chín về lặng lẽ chiếc lá rơi
Con phố xa mùa thu vàng bạt gió

Đợi chờ ai sao em còn ở đó
Căn gác buồn vang vọng tiếng đàn xưa
Ngón tay gầy nâng niu từng phím nhạc
Cô đơn theo tiếng hát phút giao mùa

Những con đường đã vắng gót chân son
Giàn hoa cũ héo hon đời vay mượn
Mùa thu về quẩn quanh cùng số phận
Giọt nắng nào lịm tắt phía hoàng hôn

Dòng sông trôi con nước lạc xa nguồn
Trong lặng im dâng ngàn cơn sóng nhỏ
Có buồn chăng cũng chỉ là nỗi nhớ
Nụ cười tôi em giữ ở Paris.