Sang mùa, thời tiết se lạnh dần. Nhịp sinh học của nó lại thay đổi theo, có vẻ rất nhạy và mẫn cảm với sự thay đổi của thời tiết. Đồng hồ sinh học của nó luôn đúng. Trưa ngủ từ giờ nào đến giờ nào, chỉ trong khoảng thời gian đó thôi là phải chợp mắt, 15 phút lịm một cái rồi tỉnh - ngủ. Định ngủ bao nhiêu phút là cứ thế ngủ, ngủ đúng hết thời gian là tự tỉnh không cần sự tác động nào. Nó cũng chả hiểu sao trong người nó có cái đồng hồ chính xác đến vậy.
Còn đồng hồ sinh học của tự nhiên thì cũng à ơi lãng đãng đến ghê người. Thu trước nắng vàng, trời xong, gió mát, hoa sữa nở muộn, thu năm nay sáng nắng rang rang, chiều mưa vội vàng nhưng hoa sữa vẫn nở đúng dịp. Vẫn cái mùi hương thơm vấn vương đâu đó... nhưng năm nay nó không còn hào hứng vác mũi ra ngoài đường hóng cái mùi hương để cảm nhận sự run rẩy đến vỡ òa trong lòng... Nó sợ gặp lại mùi hương này, lòng nó lại buồn. Không buồn mới là lạ khi niềm tin bị đánh cắp. Năm ngoái ai tặng cả một mùa hoa sữa thì năm nay gửi gió theo mây ngàn bay.
Xong nó không phải là loại yếu đuối, nó biết điều đó, bởi bản chất trực tính, sống chân chất và không bon chen xảo trá...nó mừng là đã nhìn không lầm người ở cả hai mặt.
Nó ngồi lặng thinh ...nhanh thật, thời gian trôi thật nhanh và mọi việc cứ tiếp diễn và bắt ta luôn phải vận động, vận động không ngừng. Mới có một năm, lấy mốc là thu năm ngoái tới thu năm nay thôi mà nhiều sự việc diễn ra quá... có những lúc tưởng chừng không chịu nổi xong rồi tất cả cũng qua. Năm nay nó không hề run rẩy trước mùa thu. Cuộc sống là thế, phải học cách chấp nhận, và phớt lờ.
Nhiều hôm đi làm về nó chỉ muốn được thảnh thơi, không phải úp mặt vào cái máy tính, không phải học hành thêm nếm gì nữa, nó được thật sự tự do nghỉ ngơi mà không phải lo lắng gì ngày mai. Hôm qua thế nào, có những cái nó không muốn nhớ lại. Hôm nay thế nào, đôi lúc mọi việc cứ đều đều trô thấy nhàm chán muốn ói lên tận Bách Hội. Nó muốn bứt ra khỏi cái không gian chật hẹp của phố phường Hà Nội, nó muốn có sự thay đổi lớn vào ngày mai, dù có thế nào cũng không hối tiếc, nó muốn có một sự trải nghiệm của chính mình, tự nó làm mà không phải lụy đến ai. Nó lại hùng hục vùi đầu vào cho dự định mới... con đường dù có trông gai nhưng không thử sao biết được.
Ngày mai thế nào ? Ai mà biết được. Hy vọng trời sẽ không phụ lòng người. Cần lắm, cần lắm một sự thay đổi tốt đẹp...song hành cùng sự may mắn và nỗ lực của chính bản thân trong từng nhịp thời gian.
No comments:
Post a Comment