Ngày bé, hí hoáy nghịch vẽ cũng nhiều. Cũng nào lọ nào bút nào mầu xin riêng một hộp, một góc một lô giấy quý hiếm.. Những hình vẽ nguệch ngoạc, những khối màu xiêu vẹo nhưng màu sắc trong sáng hồn nhiên. Tranh vẽ đa phần là được giải thưởng từ trường, quận. Phần thưởng tuy ít nhưng thấy vui. Tranh bé vẽ nhiều, nhưng chả giữ lại được cái nào ngoài cái tranh vẽ năm 11 hay 12 tuổi không nhớ rõ chỉ nhớ khi tháo bức tranh xuống để chụp thì thấy sau tranh đề năm 12 tuổi, tranh này được tham dự giải thưởng thi vẽ tranh vì thành phố hòa bình, được triển lãm thôi chứ không được phần thưởng.
Càng lớn, thì vẽ không nhiều nữa, nhưng vẫn còn tí gen. Hứng lên thì cầm bút chì vẫn vẽ uốn éo được. chẹp ! Nhìn lại bức tranh trông thật hồn nhiên những nét vẽ, những cảm nhận màu sắc non nớt đầu đời được phản ảnh lại trong bức tranh không chút bụi trần :)).
Giờ thì khác, ngoài những cảm nhận tự nhiên, ta còn phải học cách cảm nhận sâu sắc từng sắc màu trong bức tranh đó. Đó là sự cảm nhận từng sắc màu trong bức tranh muôn màu mang tên "Cuộc sống".
Càng lớn, thì vẽ không nhiều nữa, nhưng vẫn còn tí gen. Hứng lên thì cầm bút chì vẫn vẽ uốn éo được. chẹp ! Nhìn lại bức tranh trông thật hồn nhiên những nét vẽ, những cảm nhận màu sắc non nớt đầu đời được phản ảnh lại trong bức tranh không chút bụi trần :)).
Giờ thì khác, ngoài những cảm nhận tự nhiên, ta còn phải học cách cảm nhận sâu sắc từng sắc màu trong bức tranh đó. Đó là sự cảm nhận từng sắc màu trong bức tranh muôn màu mang tên "Cuộc sống".
No comments:
Post a Comment