Tao đang rất là bực mình trong người đây. Những chuyện kể dưới đây hầu hết đã được các đài phát thanh, truyền hình, báo in, báo mạng của Việt Nam đưa tin trang đầu đậm nét trong 3 ngày qua, hình ảnh về những tin tức này ở Hà Nội các ông, bà có thể xem thêm trên mạng để biết rõ hơn. Tao cứ tưởng ngồi rê chuột để đọc tin về tình hình mưa bão là có thể nắm rõ thông tin tường tận về sự kiện nhưng đời không phải vậy !!! Phải là người trong hoàn cảnh & bối cảnh của sự kiện mới có thể hiểu hết được cái khốn lạn về mùa mưa lũ lịch sử trong đời ở thủ đô mà tao gặp phải. Viết ra đây mới chỉ kể được một phần câu chuyện, còn người tham gia câu chuyện này không còn một lời lẽ nào tả nổi trong cái ngày th ậm t ệ cuối cùng của tháng 10 vừa rồi.
Chuyện bắt đầu vào rạng buổi sáng thứ năm– ngày 30, trời đổ cơn mưa đầu tiên, cứ nghĩ là sau cơn mưa này trời sẽ tạnh hẳn như mọi cơn mưa khác nhưng mưa mỗi lúc một to hơn khiến những ai đêm đó dù có ngủ say đến đâu cũng không thể n ào ngủ được. Sáng tỉnh dậy thấy trời đất tối sầm sì, u ám, báo hiệu ngày đen tối thể nào cũng sẽ đến với người dân Hanoian. Mưa vẫn chưa dứt, nước trong ngõ ngập lênh láng, tràn vào cả sân nhà. Tỉnh dậy đã hơn 8.30 sáng, đi làm là hơi muộn, nghĩ rằng báo cơ quan đến muộn một lúc cũng chẳng sao, khoảng 9.30 đến cơ quan là vừa. Phần vì hôm trước vẫn phải đang uống thuốc cảm, hôm nay đi làm dưới mưa to ngập lụt thế này chẳng may trúng gió độc, c ảm l ạnh lăn ra giữa đường thì cũng phí tiền thuốc nên quyết định khi mưa ngớt thì sẽ đến cơ quan. Ngồi đợi chán chê, mê mỏi mà trời vẫn chưa tạnh, mưa vẫn to như thế, dội ào ào những cơn thác lũ vào đầu người dân vô tội. Thôi đành phải báo cơ quan chiều đi làm vậy, báo nghỉ ngại lắm cơ, đang cống hiến nhiệt tình, hết mình thế này tự dưng phải nghỉ một buổi nó cứ làm sao ấy… Thế rồi sau bữa cơm trưa thanh tao, đạm bạc phi xe đến cơ quan không đi đường cũ mà chuyển sang đường đê La Thành, Khâm Thiên cho nó lành vì nghĩ kiểu gì cũng chết tắc đường ở Kim Mã & Nguyễn Thái Học. May hay số giời không biết nữa, đường đi ngon lành đến cơ quan không bị ngập nước hay tắc đường vì ở thủ đô, cứ có mưa to một tý là thể nào cũng xảy ra tắc đường trầm trọng, cứ ở nhà có khi lại hay.
Đến cơ quan cũng không có việc gì ngoài việc đọc báo mạng, uống nước hỏi thăm tình hình nhóm trẻ, mỗi thằng mỗi việc, nhóm người thì ngồi bấm điện tử thấy bảo đánh từ lúc sáng đến 2 giờ chiều vẫn chưa dứt, mưa to thì mặc mưa to không ảnh hưởng gì đến việc đánh gêm; nhóm người thì buồn ngủ tranh thủ đi ngủ trong phòng bên… Đấy, đi làm trời mưa có khác gì ở nhà đâu. Thời gian trôi nhanh quá, đã đến giờ chuẩn bị về rồi, có làm được gì chiều nay không nhỉ???
Trời vẫn ám u, mây đen vần vũ báo hiệu nhà vệ sinh trên giời hỏng chuẩn bị tiếp tục xả nước, từng cơn, từng cơn cứ như thế đổ xuống không ngớt.
17:00 đến giờ về, may mà mang đôi dép hai sọc để thay khi đến cơ quan không thì lại khốn lạn mua đôi giày hàng hiệu mới. Biết là sẽ tránh những đoạn đường trũng hay ngập ở phố Cửa Nam nên quyết không đi đường đó đổi sang vòng qua Lê Duẩn đi Khâm Thiên rồi sẽ về đến nhà. Từ đây mở sang một cao trào mới…
Rẽ xe về Trần Hưng Đạo để ra Lê Duẩn thì mênh mông biển nước, xe rẽ sóng tiến thẳng về ga Hà Nội để tìm đường cứu thân. Càng nhấn ga thì xe càng chìm trong nước mỗi lúc một sâu, có những lúc nước tràn qua ống pô, ngập nửa xe tưởng chìm hẳn không thể đi tiếp được. Trong đầu đã hình dung ra quả này con Vét pa đời chót này mà xịt đột tử ở đây thì tao cũng không biết phải xoay sở thế nào nữa. Đành dắt bộ vậy, thử đề ga lại thấy được. Mưa vẫn tiếp tục, chưa hết. Nhìn sang đường Lê Duẩn để về thì thấy xe ôtô, xe máy xếp hàng dài, mùi xăng xe, khói xe, nước mưa ngột ngạt đến là khó thở, chân thì ngập nước … thế là quả này phải đợi rồi, không biết lúc nào mới về được, quay lại đoạn đường trước thì cũng không thể nữa. Nước mưa tát vào mặt mỗi lúc một mạnh. Rê chân, nhấn ga chạy như đèn cù lòng vòng m ấy v òng trước cửa ga Hà Nội xem có biện pháp gì khả thi hơn không nhưng cũng chẳng khá hơn được là bao. Rất nhiều người phải đợi chờ như tao trong tâm trạng không lấy gì làm vui vẻ cho lắm, người qua, người lại thỉnh thoảng quệt xe va vào chân nhau thế là những tiếng chịp, chẹp, ánh mắt hằn lên những tia máu nổi lên. C ó khi ch úng n ó đ ánh nhau gi ữa tr ời m ưa đ ư ợc xem g à ch ọi c ó khi l ại hay. Cảnh thường thấy ở chợ huyện, cũng bình thường, chẳng lẽ cứ đứng dưới mưa thế này. Cũng khối người phải dắt xe vào lau, sửa bugi, nổ xe phành phạch, đạp lấy đạp để, toát mồ hôi ấy chứ. Đợi chán rồi đấy mà đã quá 18:30, tìm xem có hàng gì ăn qua loa, tạm bợ trong lúc chờ mưa nhưng hầu như hàng ăn thì ít, hàng uống thì nhiều. Vội vã gửi xe rồi vào ga xem giờ tàu chạy, b ến đi, đi ểm đ ỗ cho hết thì giờ, ga bẩn khủng khiếp, nước mưa, rác và túi ni lông, áo mưa vứt lung tung khắp sảnh đợi.
Hàng ăn nhanh Lót tơ ri ờ nằm ngay cạnh ga nhìn khá là hoành trực tràng, đèn điện sáng trưng. Gọi nhanh một cánh gà, một đĩa khoai tây chiên ăn nhanh còn về ăn cơm nhà, chứ thế này thì vạ vật quá. Nhìn ra ngoài mưa vẫn không ngớt dưới ánh đèn cao áp vàng leo lét… Trong thực đơn lúc xem có cả đùi gà nữa cơ, ăn xong thế này ra ngoài chưa về được ngay nên lại gọi thêm một đùi gà rán nữa cho mau hết thời gian. Ăn xong cũng thấy ấm lòng rồi và lại ngồi đợi mưa ngớt (chứ không dám dùng từ tạnh) và nước rút nhanh để về. Nhìn thẳng ra phía Trần Hưng Đạo, từng người oằn lưng dắt xe qua sóng nước mênh mông, nước ngập đến đèn pha ôtô 4 chỗ… thất vọng. Tiếng gọi nhau í ới, léo nhéo của những người chờ lên tàu, tiếng loa thông báo tàu chậm chuyển bánh do nước ngập sâu, không biết nhà ga cho con mẹ nào đọc ý, cứ ngọng cứ gọi nà…; cảnh từng ông bà Tây vác đồ vali nặng, lội bì bõm nhưng vẫn cố lôi máy ảnh mấy chấm ra chụp ảnh Hà Lội ngập trong biển nước chắc về làm kỷ niệm; lại còn từng đoàn xe du lịch 50 chỗ chở khách đến đi tàu nữa chứ, người với người cứ nhung nhúc, trên các xe buýt thì chỉ còn mỗi ông lái và lơ xe xếp hàng đến bảy, tám chiếc chềnh ềnh trước mặt ngang d ọc không biết rẽ vào ngả nào mà đi nữa, khách trên xe buýt chẳng còn ma nào… Gọi điện thử đến mấy đứa làm cùng thì chúng nó vẫn đang ở cơ quan chưa về được vì mưa ngập, cười hô hố với nhau, chắc chết. Thời gian trôi nhanh quá cơ, gần 22:30 rồi lại phải ra lấy xe không thì nhà xe nó nghỉ mất. Dắt xe ra nh ìn đường Lê Duẩn các xe vẫn n ằm chờ, trời th ì vẫn mưa, nư ớc vẫn không rút, uể oải và mệt mỏi l ắm rồi đấy. 23:00 quy ết đ ịnh
lê xe dắt bộ ngược đường Lê Duẩn, b ì bõm lội v à dắt lên vỉa hè chođ ỡ ngập chứ dắt dưới lòng đường e là con Vét-pa này lại
sặc xăng vì ngạt nước. Qua đoạn khó khăn này, về đến đường Nguyễn Khuyến đã muộn, không nhìn thấy gì nữa vì đèn cao áp đ ã tắt, chỉ thấy lờ nhờ nước đục ngầu qua vỉa hè tràn vào từng nhà dân. Không thể đi tiếp được đành rẽ qua Ngô Sỹ Liên vậy, cứ nghĩ nhanh l à sắp về đến nhà nhưng ở đây, nước ngập sâu hơn tao tư ởng, gần mép yên xe, bây giờ thì cũng chịu không
thế dắt lên vỉa hè được nữa, không thấy đâu là bờ, l à bến nữa. Oải lắm rồi đấy, thỉnh thoảng có xe ôtô phóng qua, sóng nước
đánh tung toé, ào về phía xe tao cứ như ở biển, xe chao đảo, người ướt sũng nước. Còn có gì để nói nữa không? Khốn lạn thân
tôi, đôi dép hai sọc sắp dở chứng, há toác miệng ra, gần đứt. Cảm giác đi dép sắp đứt lại trong biển nư ớc như thế, nhục nhã, ê chề, khéo dép đi đằng dép, chân đi đằng chân, cứ bước đi l à phần dép há hốc miệng lại gập lại phía sau v ì có lực cản của
nư ớc…Không lẽ bỏ dép đi đất, dẫm phải thuỷ tinh hay gì đó thì… Dắt bộ gần hai cây số, đèn thì không có, nhờ ánh sáng của
đèn pha xe phía sau lầm lũi bư ớc đi trong tiếng thở dài đến là vô vọng, không buồn chẹp nữa, cứ lội, cứ lội, cành cây, vỏ ni
lông trôi lềnh phềnh trên mặt nước, vướng cả vào chân. Mặc kệ, nhìn sang Văn Miếu cũng chìm trong nước. Lúc chiều thế nào đi làm lại thấy xe hết xăng cũng mua k ịp đ ổ đầy bình, chứ bây giờ m à l ại còn hết xăng, nước vào trong máy xe thế này thì bố ông Vét-pa dựng dậy cũng chưa chắc đã đề nổi xe (!?) Lúc này l à 23:25’, trời tối đen như tiền đồ của chị Dậu, số phận những
người như tao không biết tối đến như thế nào nữa??? (chắc hơn tiền đồ của chị một ít). Phía Tôn Đức Thắng thì thôi rồi, nước ngập bằng với dải phân cách, người lớn qua đó chắc cũng ngang đùi.
Tăng ga, phóng về Giảng Võ, trong ống pô ùng ục tiếng nước mưa đến là khó tả, lại chuẩn bị mất tiền sửa xe, thay dầu vụ này
đây, thôi thì muốn ra sao thì ra, phó mặc cho số phận của họ hàng nhà chị Dậu vậy. Bây giờ xe đ ã ngâm lâu trong nước, giãy
đành đạch ở đây thì có mấy trăm nghìn cũng không có thằng sửa xe nào nó sửa nữa đâu. Qua triển lãm Giảng Võ, xe phóng hun hút về phía cổng sau triển lãm bỗng tự nhiê chậm lại hẳn vì gặp nư ớc dâng cao, vùng trũng ở đây gặp nước mưa to thì khu này kinh khủng lắm. Sắp về đến nhà rồi không biết còn chuyện g ì sắp xảy ra nữa đ ây, bây giờ cố theo lao, nó mà chìm hẳn không nổ ga được là phức tạp lắm. Quay xe nhanh về phía La Thành lao vào ngõ về nhà, ngõ cũng ngập nước, sâm sấp 2/3 bánh xe… Đồng hồ đã là 23:45, sắp sang ngày mới. Chẳng buồn ăn gì nữa, quá mệt , từ lúc ở cơ quan về đến nhà, loanh quanh gần 7 tiếng đồng hồ với ngâm chân nước lạnh. Tắm rửa xong, đi ngủ khi đồng hồ đã sang 0:5’ .
Khi đang viết bài này , mưa vẫn xối xả trên nóc nhà, truyền h ình đưa tin đây là trận mưa kỷ lục trong vòng 30 năm trở lại. Mọi hoạt động bị ngừng trệ.
Chung quy là do con người, cứ bảo đầu tư, dự án, quy hoạch thoát n ước này nọ hàng trăm, nghìn tỷ đồng
nhưng cơn mưa to một tý còn không thoát nước, chống đỡ kịp huống hồ thế này thì chỉ có chết sặc nước. Khách quan mà nói thế không lại bảo nói xấu.
------(haha khổ thân thằng em đại gia Tít tẩm :D -----
Chuyện bắt đầu vào rạng buổi sáng thứ năm– ngày 30, trời đổ cơn mưa đầu tiên, cứ nghĩ là sau cơn mưa này trời sẽ tạnh hẳn như mọi cơn mưa khác nhưng mưa mỗi lúc một to hơn khiến những ai đêm đó dù có ngủ say đến đâu cũng không thể n ào ngủ được. Sáng tỉnh dậy thấy trời đất tối sầm sì, u ám, báo hiệu ngày đen tối thể nào cũng sẽ đến với người dân Hanoian. Mưa vẫn chưa dứt, nước trong ngõ ngập lênh láng, tràn vào cả sân nhà. Tỉnh dậy đã hơn 8.30 sáng, đi làm là hơi muộn, nghĩ rằng báo cơ quan đến muộn một lúc cũng chẳng sao, khoảng 9.30 đến cơ quan là vừa. Phần vì hôm trước vẫn phải đang uống thuốc cảm, hôm nay đi làm dưới mưa to ngập lụt thế này chẳng may trúng gió độc, c ảm l ạnh lăn ra giữa đường thì cũng phí tiền thuốc nên quyết định khi mưa ngớt thì sẽ đến cơ quan. Ngồi đợi chán chê, mê mỏi mà trời vẫn chưa tạnh, mưa vẫn to như thế, dội ào ào những cơn thác lũ vào đầu người dân vô tội. Thôi đành phải báo cơ quan chiều đi làm vậy, báo nghỉ ngại lắm cơ, đang cống hiến nhiệt tình, hết mình thế này tự dưng phải nghỉ một buổi nó cứ làm sao ấy… Thế rồi sau bữa cơm trưa thanh tao, đạm bạc phi xe đến cơ quan không đi đường cũ mà chuyển sang đường đê La Thành, Khâm Thiên cho nó lành vì nghĩ kiểu gì cũng chết tắc đường ở Kim Mã & Nguyễn Thái Học. May hay số giời không biết nữa, đường đi ngon lành đến cơ quan không bị ngập nước hay tắc đường vì ở thủ đô, cứ có mưa to một tý là thể nào cũng xảy ra tắc đường trầm trọng, cứ ở nhà có khi lại hay.
Đến cơ quan cũng không có việc gì ngoài việc đọc báo mạng, uống nước hỏi thăm tình hình nhóm trẻ, mỗi thằng mỗi việc, nhóm người thì ngồi bấm điện tử thấy bảo đánh từ lúc sáng đến 2 giờ chiều vẫn chưa dứt, mưa to thì mặc mưa to không ảnh hưởng gì đến việc đánh gêm; nhóm người thì buồn ngủ tranh thủ đi ngủ trong phòng bên… Đấy, đi làm trời mưa có khác gì ở nhà đâu. Thời gian trôi nhanh quá, đã đến giờ chuẩn bị về rồi, có làm được gì chiều nay không nhỉ???
Trời vẫn ám u, mây đen vần vũ báo hiệu nhà vệ sinh trên giời hỏng chuẩn bị tiếp tục xả nước, từng cơn, từng cơn cứ như thế đổ xuống không ngớt.
17:00 đến giờ về, may mà mang đôi dép hai sọc để thay khi đến cơ quan không thì lại khốn lạn mua đôi giày hàng hiệu mới. Biết là sẽ tránh những đoạn đường trũng hay ngập ở phố Cửa Nam nên quyết không đi đường đó đổi sang vòng qua Lê Duẩn đi Khâm Thiên rồi sẽ về đến nhà. Từ đây mở sang một cao trào mới…
Rẽ xe về Trần Hưng Đạo để ra Lê Duẩn thì mênh mông biển nước, xe rẽ sóng tiến thẳng về ga Hà Nội để tìm đường cứu thân. Càng nhấn ga thì xe càng chìm trong nước mỗi lúc một sâu, có những lúc nước tràn qua ống pô, ngập nửa xe tưởng chìm hẳn không thể đi tiếp được. Trong đầu đã hình dung ra quả này con Vét pa đời chót này mà xịt đột tử ở đây thì tao cũng không biết phải xoay sở thế nào nữa. Đành dắt bộ vậy, thử đề ga lại thấy được. Mưa vẫn tiếp tục, chưa hết. Nhìn sang đường Lê Duẩn để về thì thấy xe ôtô, xe máy xếp hàng dài, mùi xăng xe, khói xe, nước mưa ngột ngạt đến là khó thở, chân thì ngập nước … thế là quả này phải đợi rồi, không biết lúc nào mới về được, quay lại đoạn đường trước thì cũng không thể nữa. Nước mưa tát vào mặt mỗi lúc một mạnh. Rê chân, nhấn ga chạy như đèn cù lòng vòng m ấy v òng trước cửa ga Hà Nội xem có biện pháp gì khả thi hơn không nhưng cũng chẳng khá hơn được là bao. Rất nhiều người phải đợi chờ như tao trong tâm trạng không lấy gì làm vui vẻ cho lắm, người qua, người lại thỉnh thoảng quệt xe va vào chân nhau thế là những tiếng chịp, chẹp, ánh mắt hằn lên những tia máu nổi lên. C ó khi ch úng n ó đ ánh nhau gi ữa tr ời m ưa đ ư ợc xem g à ch ọi c ó khi l ại hay. Cảnh thường thấy ở chợ huyện, cũng bình thường, chẳng lẽ cứ đứng dưới mưa thế này. Cũng khối người phải dắt xe vào lau, sửa bugi, nổ xe phành phạch, đạp lấy đạp để, toát mồ hôi ấy chứ. Đợi chán rồi đấy mà đã quá 18:30, tìm xem có hàng gì ăn qua loa, tạm bợ trong lúc chờ mưa nhưng hầu như hàng ăn thì ít, hàng uống thì nhiều. Vội vã gửi xe rồi vào ga xem giờ tàu chạy, b ến đi, đi ểm đ ỗ cho hết thì giờ, ga bẩn khủng khiếp, nước mưa, rác và túi ni lông, áo mưa vứt lung tung khắp sảnh đợi.
Hàng ăn nhanh Lót tơ ri ờ nằm ngay cạnh ga nhìn khá là hoành trực tràng, đèn điện sáng trưng. Gọi nhanh một cánh gà, một đĩa khoai tây chiên ăn nhanh còn về ăn cơm nhà, chứ thế này thì vạ vật quá. Nhìn ra ngoài mưa vẫn không ngớt dưới ánh đèn cao áp vàng leo lét… Trong thực đơn lúc xem có cả đùi gà nữa cơ, ăn xong thế này ra ngoài chưa về được ngay nên lại gọi thêm một đùi gà rán nữa cho mau hết thời gian. Ăn xong cũng thấy ấm lòng rồi và lại ngồi đợi mưa ngớt (chứ không dám dùng từ tạnh) và nước rút nhanh để về. Nhìn thẳng ra phía Trần Hưng Đạo, từng người oằn lưng dắt xe qua sóng nước mênh mông, nước ngập đến đèn pha ôtô 4 chỗ… thất vọng. Tiếng gọi nhau í ới, léo nhéo của những người chờ lên tàu, tiếng loa thông báo tàu chậm chuyển bánh do nước ngập sâu, không biết nhà ga cho con mẹ nào đọc ý, cứ ngọng cứ gọi nà…; cảnh từng ông bà Tây vác đồ vali nặng, lội bì bõm nhưng vẫn cố lôi máy ảnh mấy chấm ra chụp ảnh Hà Lội ngập trong biển nước chắc về làm kỷ niệm; lại còn từng đoàn xe du lịch 50 chỗ chở khách đến đi tàu nữa chứ, người với người cứ nhung nhúc, trên các xe buýt thì chỉ còn mỗi ông lái và lơ xe xếp hàng đến bảy, tám chiếc chềnh ềnh trước mặt ngang d ọc không biết rẽ vào ngả nào mà đi nữa, khách trên xe buýt chẳng còn ma nào… Gọi điện thử đến mấy đứa làm cùng thì chúng nó vẫn đang ở cơ quan chưa về được vì mưa ngập, cười hô hố với nhau, chắc chết. Thời gian trôi nhanh quá cơ, gần 22:30 rồi lại phải ra lấy xe không thì nhà xe nó nghỉ mất. Dắt xe ra nh ìn đường Lê Duẩn các xe vẫn n ằm chờ, trời th ì vẫn mưa, nư ớc vẫn không rút, uể oải và mệt mỏi l ắm rồi đấy. 23:00 quy ết đ ịnh
lê xe dắt bộ ngược đường Lê Duẩn, b ì bõm lội v à dắt lên vỉa hè chođ ỡ ngập chứ dắt dưới lòng đường e là con Vét-pa này lại
sặc xăng vì ngạt nước. Qua đoạn khó khăn này, về đến đường Nguyễn Khuyến đã muộn, không nhìn thấy gì nữa vì đèn cao áp đ ã tắt, chỉ thấy lờ nhờ nước đục ngầu qua vỉa hè tràn vào từng nhà dân. Không thể đi tiếp được đành rẽ qua Ngô Sỹ Liên vậy, cứ nghĩ nhanh l à sắp về đến nhà nhưng ở đây, nước ngập sâu hơn tao tư ởng, gần mép yên xe, bây giờ thì cũng chịu không
thế dắt lên vỉa hè được nữa, không thấy đâu là bờ, l à bến nữa. Oải lắm rồi đấy, thỉnh thoảng có xe ôtô phóng qua, sóng nước
đánh tung toé, ào về phía xe tao cứ như ở biển, xe chao đảo, người ướt sũng nước. Còn có gì để nói nữa không? Khốn lạn thân
tôi, đôi dép hai sọc sắp dở chứng, há toác miệng ra, gần đứt. Cảm giác đi dép sắp đứt lại trong biển nư ớc như thế, nhục nhã, ê chề, khéo dép đi đằng dép, chân đi đằng chân, cứ bước đi l à phần dép há hốc miệng lại gập lại phía sau v ì có lực cản của
nư ớc…Không lẽ bỏ dép đi đất, dẫm phải thuỷ tinh hay gì đó thì… Dắt bộ gần hai cây số, đèn thì không có, nhờ ánh sáng của
đèn pha xe phía sau lầm lũi bư ớc đi trong tiếng thở dài đến là vô vọng, không buồn chẹp nữa, cứ lội, cứ lội, cành cây, vỏ ni
lông trôi lềnh phềnh trên mặt nước, vướng cả vào chân. Mặc kệ, nhìn sang Văn Miếu cũng chìm trong nước. Lúc chiều thế nào đi làm lại thấy xe hết xăng cũng mua k ịp đ ổ đầy bình, chứ bây giờ m à l ại còn hết xăng, nước vào trong máy xe thế này thì bố ông Vét-pa dựng dậy cũng chưa chắc đã đề nổi xe (!?) Lúc này l à 23:25’, trời tối đen như tiền đồ của chị Dậu, số phận những
người như tao không biết tối đến như thế nào nữa??? (chắc hơn tiền đồ của chị một ít). Phía Tôn Đức Thắng thì thôi rồi, nước ngập bằng với dải phân cách, người lớn qua đó chắc cũng ngang đùi.
Tăng ga, phóng về Giảng Võ, trong ống pô ùng ục tiếng nước mưa đến là khó tả, lại chuẩn bị mất tiền sửa xe, thay dầu vụ này
đây, thôi thì muốn ra sao thì ra, phó mặc cho số phận của họ hàng nhà chị Dậu vậy. Bây giờ xe đ ã ngâm lâu trong nước, giãy
đành đạch ở đây thì có mấy trăm nghìn cũng không có thằng sửa xe nào nó sửa nữa đâu. Qua triển lãm Giảng Võ, xe phóng hun hút về phía cổng sau triển lãm bỗng tự nhiê chậm lại hẳn vì gặp nư ớc dâng cao, vùng trũng ở đây gặp nước mưa to thì khu này kinh khủng lắm. Sắp về đến nhà rồi không biết còn chuyện g ì sắp xảy ra nữa đ ây, bây giờ cố theo lao, nó mà chìm hẳn không nổ ga được là phức tạp lắm. Quay xe nhanh về phía La Thành lao vào ngõ về nhà, ngõ cũng ngập nước, sâm sấp 2/3 bánh xe… Đồng hồ đã là 23:45, sắp sang ngày mới. Chẳng buồn ăn gì nữa, quá mệt , từ lúc ở cơ quan về đến nhà, loanh quanh gần 7 tiếng đồng hồ với ngâm chân nước lạnh. Tắm rửa xong, đi ngủ khi đồng hồ đã sang 0:5’ .
Khi đang viết bài này , mưa vẫn xối xả trên nóc nhà, truyền h ình đưa tin đây là trận mưa kỷ lục trong vòng 30 năm trở lại. Mọi hoạt động bị ngừng trệ.
Chung quy là do con người, cứ bảo đầu tư, dự án, quy hoạch thoát n ước này nọ hàng trăm, nghìn tỷ đồng
nhưng cơn mưa to một tý còn không thoát nước, chống đỡ kịp huống hồ thế này thì chỉ có chết sặc nước. Khách quan mà nói thế không lại bảo nói xấu.
------(haha khổ thân thằng em đại gia Tít tẩm :D -----
No comments:
Post a Comment