Tôi xa Hà Nội, nhớ những món ăn bữa cơm mẹ nấu đơn giản chỉ là một bát canh, một món gắp, ít thôi nhưng thấy ngon lành, sạch sẽ.
Tôi xa Hà Nội, được tự do với đúng nghĩa trong không gian của riêng mình, được làm những gì mình muốn mình thích, tự mình quyết định mọi thứ, tự chịu trách nhiệm với chính quyết định của mình mà không hề nao núng.
Tôi xa Hà Nội, người hoạt bát hơn, học hỏi và biết thêm được nhiều thứ, biết chắt lọc và giữ lại cho riêng mình những mối quan hệ cần thiết trong công việc, bạn bè.
Tôi xa Hà Nội, cảm nhận rõ được tình cảm của những người khi xa nhà, biết và rút ra được một điều những người xa nhà nếu không có bản lĩnh, không có lập trường vững vàng rất dễ bị xa ngã trong tình cảm và nhiều cám dỗ lôi cuốn.
Tôi xa Hà Nôi, đi tới đâu mọi người cũng hỏi tôi có phải Việt Kiều, họ nói và chào mời tôi bằng tất cả vốn từ của ngôn ngữ Anh, Pháp, Hoa mà họ biết. Tôi xa Hà Nội, mới thấy ngoại ngữ quan trọng đến nhường nào.
Tôi xa Hà Nội, vui đó, buồn đây, tôi không ồn ào nhưng cũng không khép kín, chỉ có học và công việc. Tôi xa Hà Nội, tôi đã biết cách để quên và biết cách để nhớ.
Nhưng khi đặt chân về tới Hà nội thì sao nhỉ, cái cảm giác buồn buồn lại xuất hiện, lại trầm lắng, lại ưu tư. Điều đầu tiên tôi nhận ra khi quay về, cái đặc trưng nhất của Hà Nội đó là mùi hoa sữa trên đường Nguyễn Chí Thanh... mà tôi đã chợt quên hay cố tình quên !? khi tôi xa Hà Nội. Mùi của một loài hoa mà tôi rất thích mỗi độ thu về nhưng cũng là loài hoa gợi lại cho tôi một kỷ niệm buồn.
Tôi xa Hà Nội và tôi muốn xa nữa... có lẽ Hà Nội không phải dành cho tôi trong lúc này ? Tôi sẽ còn đi nữa để cảm nhận tất cả cho riêng mình.
"...Hôm nay Sài Gòn bao nhiêu tà áo khoe màu phố vui
Nhưng riêng một người đi trong sầu lắng tâm tư bùi ngùi ..."
Nhưng riêng một người đi trong sầu lắng tâm tư bùi ngùi ..."
Tôi xa Hà Nội, đi tìm ai trong khoảng lặng của trái tim.
Tôi xa Hà Nội...
Meo AK
No comments:
Post a Comment