Ou est l'écho de l'amour

Cười

Bỗng dưng cười, không có gì là bỗng dưng cả, tự nhiên cười, lâu không được cười một mẻ giờ chỉ muốn được cười một tràng thật sảng khoái thật vang, cười không hề gượng gạo, cười tự nhiên.

Bỗng dưng cười, không có cái gì bỗng dưng cả, thấy đời lắm thằng đểu với mình thì nhếch mép cười cái thôi, cười đểu. Tôi không thích cái kiểu cười này bởi nó méo mó trên một khuôn mặt hoàn chỉnh mà đất trời và bố mẹ đã ban tặng cho tôi. Khốn nỗi cái kiểu cười này nó như một thứ phản xạ tự nhiên bởi nó chỉ để dành cho những loại thuộc diện "Quân tử dĩ trừng phẫn trật dục" những loại này giết người không dao; loại này trong phút chốc phản mình mà không thương tiếc; vẻ mặt tươi cười, đâu ai biết rằng đằng sau nó lại đầy những hậm hực hờn ghen; những hành động tốt bụng, đâu ai biết rằng đằng sau nó lại là những toan tính xấu xa, những lời nói như "Diana có cánh" đối lập hẳn với hành động. Sống không có hậu như cái loại này rồi ắt có ngày sẽ hối tiếc. - Không muốn, nhưng thực tế đã phải nhếch mép thực hiện cái phản xạ cười này hơn một lần. Có lẽ các cụ nói đúng, mà mình lại hay có thói quen ngồi nghĩ và nghiệm lại những gì đã qua. Quả thật đúng, phải cận thận với những người gốc gác Phú Thọ là một, dân Nghệ Tĩnh là hai và đặc biệt là cái dân Thanh Hóa. Không sai tẹo nào !!!

Bỗng dưng cười, không có cái gì là bỗng dưng cả, cắt miếng chanh bỏ vào mồm nhai sống thấy chanh chua quá nên cười thôi, cười chua chát.

Bỗng dưng cười, không có cái gì là bỗng dưng cả, buồn thì cười thôi, buồn cười.

Ce n'est pas la peine quand on plaint beaucoup de la vie, mais (mais en plus...)...c'est la vie !
1, 2, 3 Laissez - moi sourire!

No comments: