Ou est l'écho de l'amour

Vela, Tối 24/8/2010

8h30 Tối 24/8/2010

Có lẽ mệt nên không ngủ được, nằm người cứ bồng bềnh, lại uống cốc chè bố cho mang sang nên càng khó ngủ.Cứ tưởng sạch sẽ thoáng mát thế này là không có muỗi. He he. Hóa ra muỗi Italia cũng to tổ bố, đen sì bay cứ vo ve suốt từ nãy mà chưa đánh được. Nhìn con muỗi lại nhớ đến Cún múa bài: “Một con muỗi bay vo ve vo ve.. Đốt cái tay. Đốt cái chân. Giơ tay ra đập đánh tét. Con muỗi bẹp dí”. Cô Meo đánh mãi chưa được đấy.

Bực quá chưa có Internet nên chả làm ăn được cái đếch gì. Mai lên trường lại phải kêu gào cái vụ Internet này mới được. Thứ nữa là cái ổ cắm. Ổ cắm ở đây khác với ở nhà. Có mỗi một cái ổ chuyển. chỉ cắm được phích tròn. Chứ phích dẹt để sạc pin piếc thì thôi rồi. Chả có. Nên ảnh chụp xong cũng chẳng dám xem vì sợ hết pin mai lấy gì mà chụp. Trời bây giờ mới bắt đầu lờ mờ tối. Chuông nhà thờ lại điểm rồi đấy, không gian yên ắng và cái nắng dần tắt, không khí bắt đầu se lạnh như mùa thu ở Hà nội. Khí hậu ôn hòa như vậy nên thấy ở đường đi từ Verona xuống Trento bạt ngàn ruộng nho và hàng rào trồng rất nhiều táo cây nhỏ nhưng sai quả trĩu chịt. Táo xanh, táo đỏ chín rụng đầy gốc.

Chắc ở nhà sốt ruột và lo cho mình lắm. Nhưng chả biết làm thế nào. Cái bọn dở hơi hiện đại này, bói không tìm ra một quán Internet trên phố hay điện thoại. Lạ thật ! Mà mình cũng chưa nhìn thấy Post Office ở đâu cả. giờ mới nhớ ra sáng lang thang trên thành phố tìm được một cái áo khoác mỏng màu nhã nhặn đẹp lắm cho bác Tú ỉn giá tiền cũng hợp lý vì hàng sale 50 % nhưng số bé quá nên đành bỏ lại. tiếc thật, trông kiểu rất tây, nói chung là đẹp. Còn hôm ở Charles de Gaule thì liếc được 2 cái đồng hồ cũng đẹp lắm định mua cho hai bà chị nhưng vì chưa đi đến đích là Verona. Nên cũng chỉ ngắm chứ chả có tâm trí nào mà mua với bán. Để mai đi tiếp xem thế nào.
Ở đây 9h sáng mới bắt đầu làm việc và mở cửa hàng. Nên có đi sớm ra khỏi nhà cũng chả có gì sất. Nhưng ngược lại buổi tối thì rất muộn có lẽ 9 -12h đêm mới kết thúc ngày làm việc là chuyện bình thường.

Chả thấy đói gì cả. chỉ thấy mệt và buồn ngủ nhưng chả ngủ được. Không hiểu lũ trường mình 5 đứa đã sang đến nơi chưa và chưa biết làm cách nào để liên lạc với tụi nó đây ?.

Ở nhà bây giờ là 1h30 đêm rồi, chắc Thầy U ngủ khò khò rồi. Chưa nghĩ được gì thêm cho kế hoạch tiếp bởi giờ mới thấm mệt cho hơn gần 20 tiếng tiếng bay + transit. Quả thật rất mệt. May có kotagin Thầy U đưa cho uống không thì mệt rũ rượi. Ngủ tí lấy sức vậy.

Giờ mới nhớ ra U ạ. Cái vụ túi ba gang của U. Khi đi qua Pháp lúc check-in bọn Pháp nó cười lăn lộn ra vì cái túi ba gang của U. Khặc khặc. Chúng nó còn gọi nhau và chỉ cho nhau xem quả túi ba gang số một. Đã là túi ruột tượng đai chắc lắm rồi. Nhưng con nhà nghèo lại khâu vá thêm quanh bụng, nó bắt cởi hết ceinture ra, bắt cởi cả cái ruột tượng đấy ra mới được đi qua cửa để check – in nhưng khâu mẹ nó vào rồi còn cởi thế chó nào được nữa cứ phưỡn bụng ra cho chúng nó xem Haha. Nên chúng nó cười ra nước mắt. Chúng nó cười lăn cười bò, cười gập cả người. Con cũng tỉnh bơ, kệ mẹ chúng mày thích thì cứ cười. Nó ngán quá nên đành phải cho đi qua. Lúc đi qua chúng nó vẫn còn cười, con cũng cười khặc khặc còn với lại một câu với chúng nó: Ma mere fait come ca. Ma mere est numero un ! yeah ! (mẹ tao làm đấy, mẹ tao là số 1, yeah). Thấy chúng nó vẫn cười ngặt nghẽo.

Có lẽ lúc về chắc phải cho vào vali thôi U ạ. Không nó lại cười ngặt nghẽo bắt “nuy” lần nữa Haha. Mà có khi thế mình lại được lên trang nhất của tờ Le Monde thì hay. Hí hí.


Haizzzz giờ đang là gần 5h ở nhà rồi và bên này mới gần 12h đêm. Con chuẩn bị đi ngủ đây cho đỡ mệt. Không có Internet khó chịu quá. Chả làm ăn được gì.
Cả nhà ở nhà vui khỏe nhé.

No comments: