Ou est l'écho de l'amour

Vela 26/8/2010





Sáng nay đến trường xem có gặp được lũ kia không đồng thời hỏi xem mua vé xe bus tháng thế nào không đi lại nhiều tuyến cứ chơi 8 E / 10 biglietti thì lục tốn quá. Ngày đi về đã 2 cái rồi. Định cuối tuần đi Venice nhưng chưa có đồng bọn đi cùng, mà bà Mongo bảo đi Castelle vào cuối tuần thì được free. Thôi để đi hết các điểm ở Trento trước đã. Rồi lần mò hỏi tiếp đường tới Venice, Roma… sau.
Nắng, đi bộ nhiều như bị cảm thì phải, người cứ ngất ngây. Vừa phải uống Ameflu roài. Tối qua lại ngủ lăn quay như bi, nhưng đến đúng giờ ở nhà thì lại tỉnh giấc. Chắc là quen múi giờ ở nhà. Nhanh quá thế là đã 4 ngày trôi qua.

Đi lên trường gặp bà Laura, bà ấy nhìn thấy và chạy lại nói cho bà ấy gặp mình mấy phút. Gặp bà ấy xong thì một lúc em naa…a gì đấy nhìn thấy mình chạy lại và đưa cho cái tờ giấy phép cư trú và dặn đi dặn lại là nhớ mang theo người cùng với passport để công an còn kiểm tra. Bà Laura còn dặn khi nào có scholarship – học bổng thì bà sẽ nhắn qua mail cho bà Monggo để bà ý bảo mình đến lấy vì mình không điện thoại, không internet. Laura cũng nhiệt tình, còn chạy loạn khắp nơi để tìm máy tính cho mình gửi mail. Rồi còn giới thiệu mình với ông trùm của trường. Ông này trông đẹp giai thật cũng hỏi han mình tử tế lắm dù lướt qua thì thấy vẫn có vẻ gì đó hơi lạnh lung ít nói. Bà Laura sẽ liên lạc cho mình 2 Giáo sư, huhu, bỏ mẹ rồi biết ăn nói thế lào với 2 ông Giáo sư đây hic híc, 2 ông lại bắt mình giải Bổ đề giống Ngô Bảo Châu để nhận giải Field thì mình cũng đến Bổ ngửa ra mất. Hic, tôi cũng chịu chứ không bưỡn. hihi .

Cái vụ internet về làng thì thôi đứt hẳn, chỉ có lên Khoa học và làm việc mới có. Thôi cũng được. Cái thằng người Lào cũng mới sang làm PhD về kinh tế đợt này nó hỏi trêu mình vì mình biết chỗ nó ở cũng chả có đếch gì:
+ chỗ mình ở thế nào?
- Chỗ tao á?: no shopping, no internet, no telephone, no entertaimnet…and so peaceful…
nó nghe thế cười ha há bảo: …better for you attention to study …hehe mình cũng cười hô hố kêu lại với nó I’m crazzzzy soon – nếu thế tao điên sớm. Cả lũ cười ằng ặc.

Đến chiều, gặp được cả lũ mấy đứa ở trường chúng nó cũng chạy cong cả đít lo thủ tục giấy tờ nhiều hơn và vất vả hơn của mình. Khổ thân mấy đứa bị khủng hoảng tình thần, hai đứa con gái sinh viên thì kêu lúc mới sang em chui vào phòng khóc huhu nửa tiếng vì bọn nó ở toàn với bọn parkistang, ấn độ cao to đen hôi ăn nên chúng nó sợ quá. Mình mà thế chắc cũng ngất trên cành quất. Chẹp. 2h mới đi ăn trưa chả biết ăn cái gì, lang thang trên phố gần nhà thờ cả hội mua Kebap ăn, ngon thật nhưng đắt éo mê được: 3E một cái ăn no phưỡn cả rốn ăn no nê chán nên Bonus cho đàn Bồ câu miếng vỏ bánh còn lại. Cả đàn thấy ăn rào rào bay xuống, cả chim sẻ nữa. Công nhận Chim Ý thế mà dạn gái Việt ặc ặc, mình cầm miếng bánh trong tay mà có con chứ nhảy bổ cả vào tay mình mổ bánh, chứ như đàn chim sẻ hay bồ câu ở nhà thấy mồi là mắt lấm la mày lén nhìn trộm chỉ lởn vởn xung quanh. Chẹp, Đàn Chim Việt thế mà kém ! thiết nghĩ nó sợ cũng đúng thôi, bởi có mổ vào trai hay gái thì cũng bị túm để quay cho vào nộm hay bị hầm hạt sen roài hihi.

Ăn xong, theo bọn Sinh viên quốc tế đi vào khoa kinh tế để tham gia Welcome Day với tụi nó xem thế nào. Đáng nhẽ mình không được tham gia cái này đâu vì chỉ dành cho sinh viên không phải dành cho staff của mình, nên bọn Welcome Office làm việc ở đây hôm qua tiếp đón mình thấy mình tham gia cứ cười hihi rất là vui vẻ. Công nhận gọi là khoa nhưng điệp điệp là, khoa rộng có lẽ bằng khuôn viên của trường Bách Khoa. Không biết khoa Computer Science của mìn thế nào chắc thứ tuần sau lên trường gặp ông Ronchetti mới biết được.
Tuần sau có lẽ bắt đầu rục rịch chuẩn bị vào học chắc là cũng bận dù sao cũng muốn tham gia khóa học, thích lắm, giảng đường đẹp, phòng học nhỏ cũng đẹp …nhìn cứ mê cu tơi… và chỉ ước gì mình trẻ lại 10 tuổi như tụi ló mà được mở mắt sớm thì tốt biết bao. Hic hic. Giờ già mịa nó roài. Bọn sinh viên hỏi mình bao nhiêu tuổi đứa nào cũng đoán sai hết hehe. Khi bảo 32 thì cả hội bảo thế chắc mình phải là professor rồi. Khặc khặc, vụ professor này đã cười vãi ruột với bác Hưng. Mấy hôm nữa gặp 2 ông giáo sư mà cứ ngớ ngẩn thì đúng là “nhục dần đều”. 6/9 buổi sáng sẽ tham gia lớp học tiếng Ý cơ bản với bọn sinh viên cho vui, miễn phí mà tội gì ba sí ba tú vài câu cho ló máu hihi. Tranh thủ làm quen với bọn nó luôn. Haizzz quá nhiều thứ phải làm trong một tháng.

Vừa tắm xong đang định ăn tối thì bà Mongo lên gõ cửa thông báo, bọn nó gửi thư nhắn là sáng mai đến trường sớm để Sara dẫn ra ngân hàng lĩnh học bổng. Tiền thuê nhà còn chưa trả đây. 600 E – gần bằng tiền cả một kỳ đi dạy thêm của mình haizzzzz xót quá. Chỗ ở tuy có hơi buồn nhưng tự do một mình một không gian với đầy đủ tiện nghi, nhưng vẫn lo cái khoản an ninh ở đây. Ở một mình cũng thích nhưng hơi sợ thật, đi từ sáng đến tối mới về cũng lo đồ đạc tiền nong với các thứ lắm. chả biết làm thế nào cả. Yên ắng, dễ chịu, thỉnh thoảng có tiếng rú ga xe máy hoặc ô tô còn lại là rất yên tĩnh, rất thích hợp với mình. Đến độ cái vòi nước ở bồn rửa bát cứ nhỏ dọt tong tong cũng làm mình khó chịu phải ra khóa chặt hơn để nó khỏi kêu, tivi từ hôm sang cũng không thèm bật. À bếp có cả lò nướng nhé, nếu mà ở lâu thì cõ lẽ sẽ nướng gà hay nướng bánh rồi. Không gian yên tĩnh, thoáng mát trong lành thế này mà Thầy U ở chắc là thích lắm.


Tối nay thất thểu 9h hơn mới về đến nhà, Lúc này Trento thành phố trên núi mới lên đèn, đẹp lung linh. Tối nay nấu canh chua và nấm ăn. Hôm nay mua linh tinh các thứ hết 50 E. Cái gì nhìn cũng thích nhưng sao mà đắt thế, phomat, xúc xích, dăm bông, thịt nguội nhiều vô kể; từng bánh xe phomat to tướng trong tủ kính nhìn sướng cả mắt nhưng mua thì đắt lòi kèn. Chỉ có hàng gần hết date là rẻ, nhưng vẫn ngon gấp vạn lần ở cái máng lợn Hà Thành. Nồi cơm thì nấu một lần ăn 2 bữa. Để tủ lạnh 1 bữa rồi hâm lại vẫn nóng sốt. Sáng thì ăn cháo hoặc mì mang sang.

Từ hôm sang đây đến giờ chả may may tí gì nhớ cái Hà Lội nghìn năm văn vật, chả nhớ gì đến chuyện lấy chồng nữa haha nên tự trào bằng 2 câu thơ:
Ở nhà khắc khoải lấy chồng,
Đi Tây, Ngựa lồng quên phéng nó luôn.

Haha, thế đấy. Bố khỉ. Nói chung mình thích hợp với cuộc sống ở đây và hòa nhập phải nói là rất nhanh. Chúng nó kêu là mình không giống người Việt Nam. Bọn Tây nó cũng ngạc nhiên và cũng bảo mình không giống Việt nam. Hôm nay thằng Hùng gặp còn ớ người không nhận ra vì thay style nhanh quá, cả lũ cứ kêu trông như người ý. Không hiểu chúng nó bảo mình trông “như người Ý” hay “như Người ý” và mình cũng đang tự hỏi không hiểu từ trước đến giờ thì mình là Người hay Vượn mà giờ chúng nó khen trông như “người – Người -Ý – ý” . Hihi

Hôm nay tìm được Post Office, vào xem chúng nó làm ăn thế nào. Đúng là quá phức tạp rườm rà. Trento là thành phố tự trị, ngoại những luật pháp chung của ý phải tuân theo thì nó có luật riêng cho thành phố của nó, ở thành phố khác trong nước ý đến cũng phải tuân theo luật của thành phố trento cấm có nho nhoe phạm luật. Vì nó theo nhau đi cả một dây, hệ thống thống nhất từ trên xuống dưới cứ thế dập khuôn mà làm. Kể thế cũng tốt nhưng cũng nẫu ruột vì chờ đợi đến lượt rất lâu. Đến mua cái sim gọi điện thoại cũng phải chìa passport ra để chúng nó scan lại. Hôm nay cũng tìm được thêm một siêu thị Coop rất to và rẻ hơn cái siêu thị Poli hôm qua tìm được. Nhưng phíc cắm sạc máy ảnh thì chịu chết chả tìm mua được. haizzzz thế mới chuối củ.

Đi bộ nhiều mệt, uống ít nước vì sợ đái nhiều, tối về uống nước bù như heo. Uống gì thì uống ăn xong có cốc chè mạn Hà Lội mang sang vẫn thấy đậm đà bản sắc dân tộc hẹp hòi hơn. Mỏi lưng quá roài, thăn sườn căng cứng, đau. Cũng mệt. Ở nhà giờ là 4h30 sáng rồi nhỉ, chắc bố đang dạy đi tè đêm còn U đang ngủ và ú ớ mê trong cơn mê bị chóa đuổi khakha. Tôi cũng chịu chứ không bưỡn. Giặc cái vắng nhà có buồn không U? hihi. Thầy U ở nhà giữ sức khỏe nhé.

No comments: