Đang chuẩn bị đến trường thì bọn quản lý nhà đến. Hai bà già tóc vàng hoe trông rất sành điệu bấm chuông hỏi có thay ga gối hay có vấn đề gì không. Gọi bà ý vào nhờ bật hộ cái tủ lạnh và chỉ cho bà ý biết cái bóng đèn bị hỏng. Không phải đền tiền thì bủa mịa. Nhà tắm có cả máy giặt nhưng chắc mình cũng chẳng cần vì mặc cái nào là thay ra rồi giặt và mang ra phơi nắng ngay ở ban công đến 8h tối nó se se ráo nước rồi.
Sáng đến trường lại phàn nàn về vấn đề Internet và cái ổ cắm sạc máy ảnh. Bọn nó chỉ đường cho đi mua. Giờ vẫn chưa mua được và vẫn chưa có Internet. Hẹn bà Mongo 1h trưa có mặt ở trước của nhà thờ để đi thăm tòa lâu đài trên núi. Chờ mãi chả thấy bà ý đâu cả. Nên lại lang thang một mình. Công nhận mình quá ngu về cái khoản định hướng phải trái, trước sau khặc khặc. Vãi lúa ! Ngày thứ 3 trên đất Ý, ngày thứ 2 tự đi từ chỗ ở xuống thành phố trento rồi từ trạm xe bus đi bộ 10 phút xuống trường mà vẫn lạc đường. Lấy nhà thờ làm trung tâm nhưng khuôn viên của nhà thờ quá rộng, đi hết một mặt rồi lòng vòng ra các mặt còn lại của nhà thờ cũng đủ để lạc.
Trưa chả ăn gì, nhìn món gì cũng đắt và sót tiền, toàn hơn 5E. Lượn 3 , 4 vòng tìm bà Monggo không được nên quyết định không tìm nữa và đi vào cửa hàng mua bánh mỳ gần 2 E. Bánh bé tí, nhưng ăn cũng được. Đến gần 3h mới lôi bánh ra ăn. Sáng thì ăn miến măng Phú Lương nấu ở nhà. Đến gần 3 giờ thì lôi bánh ra ăn. Khô khốc.
Ăn bánh xong quyết định tìm Post Office để gọi điện về nhà. Kết quả không có ! Thế mới lạ.
Tìm chán. Lại chuyển sang tìm hàng internet. Lạy chúa !!! Cả cái city
Nhìn thấy hàng có biển Fujphim gì đấy đoán là bọn này bán phim thế nào cũng bán máy ảnh và sạc siếc nên chạy vào hỏi. Bọn này cũng nhiệt tình, trả lời rất nhiệt tình bằng tiếng ý. Đang hỏi thì gặp một ông già. Ông nhà thầy hỏi sạc pin nên chạy lại hỏi mình ở đâu, bảo tao ở Việt
Đang mùa sale nên các cửa hàng thi nhau giảm giá, nhiều nhất là giảm đến 50%. Cửa hàng cửa hiệu bán đồ đầy ra, giày dép, quần áo. Nhưng cái vụ shooping này không khoái lắm vì ở nhà cũng vậy cũng chẳng thích đi shopping, cần gì thì đi mua chứ lượn lờ đế xem thì nói thật là chả thấy khoái tí nào. Chứ bác Tú hay bác Thanh và Mai mà ở đây nhìn thấy túi rồi quần áo giày dép chắc mắt lại tớn lên. Mình chỉ khoái đi xem các công trình nghệ thuật, tượng điêu khắc, bảo tàng tranh pheo thì mình rất khoái trí. Nói chung đồ ăn bên Ý thì rẻ nhưng đồ thời trang hay các cửa hàng sách và đồ chơi hic đẹp thì đẹp thật nhưng đắt quá. Dân Ý đọc sách truyện rất nhiều, đứa nào ngồi xe bus cũng cầm quyển truyện dày cộp đọc.
Vấn đề nước nôi ở Ý thì khỏi phải nói, nước lạnh thì lạnh buốt, mà nước nóng thì nóng dãy. Có thể uống trực tiếp không cần đun. Trên các góc phố thỉnh thoảng một tượng phù điêu nho nhỏ hình người hoặc hình con vật nào đó có gắn vòi nước phun từ trên xuống cho dân du lịch hứng uống. Giờ là mùa thu nhưng ban ngày thì nắng giã man đêm thì lạnh đắp chăn.
Hỏi được địa chỉ mua ổ cắm xong, quyết định về nhà vì từ trạm xe bus đến cửa hàng đó cũng khá xa.
Hey, thế là hết ngày thứ 3 trên đất Ý rồi. Từ hôm sang đến giờ chưa có hột cơm nào vào bụng. Nên chiều này quyết định nấu cơm, luộc rau cải ăn với ruốc.
Ngon quá. 3 hôm không ăn cơm hôm nay mới ăn nên mũi lại khụt khịt suốt từ đầu đến cuối bữa hihi. Ruốc của mẹ làm ngont tuyệt làm lũ kiến lửa cứ thi nhau bu vào.
Điên thật, có cái internet cần nhất thì mãi không có. Ngồi máy cứ ngứa ngáy khó chịu kinh khủng. Ngủ một lúc rồi tí nữa xem bài vở thế nào vì về còn phải dạy mấy lớp nữa. Ặc
No comments:
Post a Comment