Vela, 31/8/2010
Sáng nay đến trường gặp Laura thông báo đã liên lạc được với Ronchetti. Có gì lên khoa gặp. Đứng một lúc thì gặp Barbarra. Laura giới thiệu mình với Barbarra. Barbarra nhận ra gay và bảo tao nhớ ra mày rồi. Ặc ặc. Nhớ ra mình là đúng rồi vì ở nhà mình viết mail điên cuồng quá, đến độ nó nhận nhiều mail quá phải yêu cầu phòng HTQT của trường bảo viết ít thôi khakha. Hôm nay Laura vừa nói tên mình ra nên nó nhận ran gay và cứ liên mồm bảo tao nhớ mày rồi. Nó cũng tử tế hỏi han mình xem tình hình thế nào có vấn đề gì cần không. Barbarra nói tiếng Anh khá hay, nói rất nhanh nhưng nghe vẫn rõ chứ không như Sara nói bị accent tiếng Ý nhiều nên hơi khó nghe.
Mệt, nên 12h lại bắt xe bus về nhà nấu cơm ăn. Hôm qua ăn cơm với thịt xay rang cháy cạnh và rau cải luộc. Hôm nay nấu canh cánh gà mua ở Croop và nấm tuyết nhĩ mang ở nhà sang, nấu một lần ăn 2 bữa cho gọn. Lủi thủi một mình ăn nhưng thấy ngon vật. Nhìn chung thì đồ ăn ở Việt Nam vẫn ngon, tươi và phong phú hơn đồ ăn của bọn Tây. Toàn đồ frozent từ cá, thịt gà, thịt lợn, xúc xích phomat rau diếc. Nhưng được cái ăn uống mà tự nấu bên Ý thì khá rẻ. Nhưng khi ra đến cửa hàng hoặc ăn ở cantin thì đắt kinh dị.
Thiếu ngủ nên mặt mọc đầy mụn nhọt; như là vẫn chưa quen với múi giờ ở bên này, vẫn đúng giở ở nhà là buồn ngủ hay đang ngủ thì tỉnh dậy. Trời rét nhưng vẫn nắng trang trang. Chiều nay không đi đâu nữa ở nhà xếp đồ của Ỉn sẵn ra và chuẩn bị các giấy tờ cần thiết cho ngày mai lên khoa gặp ông Roncheti.
Mệt, nên ăn cơm xong nằm mãi chả ngủ được. Đang lơ mơ thì 2 em Phương và Ngọc gọi điện bảo qua chỗ mình chơi, chạy xuống bến xe bus đón 2 đứa. 2 đứa lên chơi khen nhà ở nhưng kêu ầm ĩ vì chỗ này buồn và xa quá. Nhà này chỉ thích hợp với 1 gia đình có con cái ở thì tốt. Đầy đủ tiện nghi, thoáng đãng, hơi nắng vì hướng Tây. Nhà này ở Việt Nam chắc cũng phải tiền tỉ. Chả có gì chơi, ngồi buôn chuyện một lúc lôi hết các thứ ra cho chúng nó ăn. Ăn chán thì 2 đứa lăn quay ra ngủ đến 6h chiều. Ninh nồi chè hơn tiếng mà vẫn chưa dừ được đỗ. 2 đứa ăn tạm rồi ra bắt xe bus về.
Người bắt đầu hâm hấp sốt. Lúc sau thì sốt thật. Ắc, sốt hừng hực. Từ hôm sang đến giờ uống hết 2 vỉ ameflu rồi, mang đi 4 vỉ thì sợ nhiều. Ai ngờ. Giờ mới được 1 tuần mà đã tọng gần hết. Nắng vỡ mặt nhưng trời vẫn trong leo lẻo và lạnh, trên trời rất nhiều vạch mây trắng do máy bay bay qua để lại. 2 hôm nay trời tối nhanh, 8h đã không còn nắng. Có lẽ chưa quen với thời tiết ở đây nên hai ba hôm nay người cứ hâm hấp sốt. Hic. Ốm thì toi. Chiều dọn đồ đạc của In vào balo xong là lăn ra ngủ đến 9h tối. Balo đồ của Ỉn cũng đầy chặt rồi. Toàn quà Việt Nam, balo nhỏ quá nên không còn chỗ cho quà của Ý vào nữa.
Mệt, chả muốn ăn cơm, lôi cháo ăn liền mẹ mua cho ra nấu nửa gói với ruốc. Hai thằng Minh và Hùng gọi điện buôn một lúc, hai đứa này cũng ngoan, chiều mình ra phết và sống cũng rất chan hòa chia sẻ với mấy chị em. Mấy đứa này nhà cũng thuộc loại giàu nhưng học giỏi và ngoan tuy ít tuổi ( bằng tuổi Mai nhà mình) nhưng đi học nước ngoài cũng cũng xoành xoạch nên chúng nó cũng thạo và ma xó lắm.
Từ hôm sang đây, tối về đến nhà là mệt chả làm ăn được gì, chả đọc tài liệu tài lọt được gì. Cứ loay hoay tắm rửa, kiểm tra đồ đạc, cửa rả, nấu cơm ăn uống xong cũng đã 9 – 10 h tối.
Hôm đi là gần rằm tháng 7. Hôm trước ở Venice thấy trăng tròn lắm rồi, sắp đến rằm tháng 8 rồi nhỉ. Năm nay là năm đầu tiên không được đón Trung thu ở nhà. Bên này nhiều mặt nạ đẹp lắm, nếu về đúng dịp trung thu mà mua mấy cái mặt nạ mang về nhà đeo thì chúng nó cứ gọi là lác mắt. Hihi. Mặt nạ ở Venice đẹp lắm. Nhưng khá đắt.
No comments:
Post a Comment