Vela, 30/8/2010 – 1 tuần trôi qua ở Vela
Sáng nay lên Khoa, nhưng khoa xa quá lại chưa nhớ đường hic, ra quán check mail thì vẫn chả có thông tin gì của ông Ronchetti. Chắc ông ấy chưa về. Vác máy tính nặng còng cả lưng. Tụi thằng Hùng gọi điện bảo chờ rồi lên nhà Hương và Phương ăn cơm tiện thể thăm thú xem Domiti của bọn nó thế nào. Haizzzz thôi khỏi phải kể. Chỗ ở dành cho sinh viên 210 E / tháng mà như khách sạn 3 sao của Hà nội. Khuôn viên thì đẹp vô cùng. Mỗi tội chúng nó phải nấu ăn chung 18 đứa / bếp ăn. Có tủ đựng đồ khô, tủ đựng đồ đông lạnh riêng. Sinh viên của nó sướng hơn hẳn SV VN rất nhiều, không biết bao giờ SV VN mới được như tụi này nhỉ ?. Chiều 2h đi bộ đến trường, trong mấy đứa thì nhà của 2 đứa này là gần trường nhất đi bộ mất có 15 – 20 phút. Hic trong khi đó mình đi mất gần 2 tiếng xe bus mới đến Khoa, và 40 phút mới đến trung tâm – Welcom office của trường. Trên đường đi đến trường, cả hội hái trộm nho. Nho tím nó trồng để làm rượu nhưng ngọt và thơm dã man. Đứa nào cũng một chum to tướng trong tay vừa đi vừa ăn cải thiện thay rau – từ hôm sang đến giờ mặt mìn rất nhiều mầm tình nổi loạn, mũi thì rát vì sụt xịt lạnh và xì mũi nhiều.
Cách trường khoảng 10 phút đi bộ, nhìn thấy hàng kem. Cái thèm lại trỗi dậy và không nên hoãn cái sự thèm thuồng này lại. Ặc ặc. Hôm trước ở Venice ăn màu xanh rồi, hôm nay chơi hẳn cái 1.5 E / 2 gousto (2 cục ấy) …chẹp chẹp.. ngon . Còn 5, 6 màu nữa hôm nào ăn nốt. Công nhận mình mút kem cũng giỏi, thằng nào mà nhìn mình mút kem chắc cũng phải thèm lấy vợ khakhakha khakhakha.
Từ hôm sang đến giờ tiêu hết 500 E hic. Tiền ăn thì ít mà tiền bus thì nhiều, tiền quà thì cũng vãi lúa. Hic…thật là lục tốn…Nhìn cái gì cũng muốn mua, cứ định “Lý Cố” cầm ra để trả tiền rồi xem kỹ lại phát nữa từng ngóc ngách thì lại “Mết đờ in Chai lờ” chữ bé như kiến gió phải rất tinh mới nhìn ra, bọn Trung cuốc củ chuối mình ghét thế, nên phải gút bai ngay. May thế cơ chứ nị hihi. Chứ ai nại đi Tây mà nại mua đồ của bọn chai lờ về làm quà cho ở nhà thì ôi quá.
Lại nói về vụ đi tìm switch cho cái sạc máy ảnh, tìm đến ngày thứ 4 mới thấy cửa hàng bán đồ điện. Điên tiết vào vào bảo thằng bán hàng bán cho 10 cái, mua cho bõ tức; thằng bán hàng mắt cứ trố ngược lên vì mua cái phích chuyển cho cái máy ảnh mà mua tận 10 cái. Hỏi giá tiền nó bảo 2 E một cái, lúc đấy con điên trong cơn u mê mới bừng tỉnh :)) . Đắt lòi tói, gấp 10 lần ở nhà. Cười nhăn nhở với thằng bán hàng nói tao chỉ mua 1 cái thôi, chứ còn đâu ra lỗ lắm thế mà cắm.
Haizzzzz. Chẹp….nó cho mình ở đây có mỗi một tháng…thế lày thì làm sao mà cô bé quàng khăn đỏ có thể hỏi mình “Bà ơi sao mắt bà mở to thế ?” được. Có 1 tháng nên mắt bà mới chỉ mở ti hí thôi. Tuyết chưa được ngắm, Paris by night chửa được xem đã phải a lê phắn rồi. Haizzzzzzzzzzzz. Có một tháng nên làm cái gì cũng như ăn cướp, lúc nào cũng có cảm giác vội vàng chỉ sợ phí thời gian không enjoy được hết nên khá mệt.
No comments:
Post a Comment