(Lịch trình; sang Verona từ chiều 25, 6h tối ngày 25 xe chuyển bánh, gần 10h30 tới ga paris. Ở Paris 1 đêm, chiều tối 27 lên xe về Verona, rồi đi tàu về Trento)
Thế là 10 năm cho cái password của hộp thư qtdp cuối cùng cũng thành hiện thực. Hihi. 10 năm ! 10 năm cơ đấy. Eo ! Hú vía ! Quá lâu !
Chiều 25 đi tàu sang Verona từ rất sớm mục đích là tìm hostel để đặt phòng nghỉ đêm cho hôm tới về nhưng kết quả không tìm được, bác Hưng không biết mắng nhặng sị ngậu vì sang sớm. Huhu khổ thân mình. Sang không tìm được Hostel, nên quay lại tìm chỗ đỗ xe bus ra sân bay Verona và mua vé xe bus sẵn. Loanh quanh ở Verona mãi chờ Euroline đến tận 6h mới đón. Chỗ đậu xe thì khuất, hãng một đằng, xe một nẻo nên chẳng biết đằng mù nào mà tìm. Hỏi dân ở đấy có phải đứa nào nó cũng biết đâu. Lúc tìm được một người cũng đi của hãng đấy cũng thở hồng hộc vì tìm không biết hãng nó đậu xe ở đâu. 6h xe đến, chữ euroline bé tí treo trên cửa kính ô tô. Phùzzzz ! Đứng một lúc nữa tầm 6h30 có khoảng hơn hai chục người lên đi cùng, người thì sang Pháp, người thì sang Amsterdam,…chuẩn bị lên ô tô thì Giang gọi điện mach nước tránh xa chỗ thùng WC nên nhanh chân phải lên chiếm ngay chỗ ngồi 2 ghế một ghế để balo, một ghế ngồi để còn lấy chỗ nằm ngủ.
Xe đi lòng vòng qua Verona, rồi qua Milano công nhận view của Ý đẹp thật. Ngồi xem phong cảnh chán rồi buồn ngủ, nằm co quắp trên hai cái ghế, thấy có mấy cái chăn nỉ xếp ở trên chả thấy ai dùng nên chạy lên lấy một cái mang xuống làm gối cho đỡ đau gáy. Hehe. Thế là cũng nằm ngả tấm thân còm xuống được một lúc dưỡng sức, ngủ chập chờn, đi được 2 – 3 tiếng xe dừng lại cho xuống nghỉ để giải quyết vệ sinh và uống ăn dọc đường. Mấy ông ả rập ả riếc được nghỉ có 15 phút nhưng ông chơi cho đến nửa tiếng làm cả đoàn phải đợi. Hóa ra mấy bố ra giữa bãi cỏ mông cứ chổng ngược lên giời để lậy thánh a la gì đấy. Ông lái xe kêu rầm rĩ cảnh cáo lần thứ nhất vì làm muộn giờ chạy của xe. Lúc tỉnh dậy ngồi lên cho đỡ mỏi thì thấy xe đã ở Milano, đêm xuống các quả núi ở Milano bừng tỉnh nhấp nháy ánh đèn tầng tầng lớp lớp và uốn lượn theo triền núi.
Đến 2h đêm đến biên giới Italia – Pháp, mấy thằng cảnh sát lên xe thu hộ chiếu và kiểm tra làm các thủ tục nhập cảnh đến hơn 30 phút. Ra ngoài trời lạnh buốt, thở ra đầy khói. Tối trong lúc chờ đợi lấy máy ảnh ra chụp lại cửa khẩu nhập cảnh, trời tối, đèn sáng nhưng chụp cũng không được rõ lắm. Xe lại bon bon chạy, thế là sang địa phận của Pháp rồi. Đường đi vẫn quanh co qua núi nhưng đèn dọc hai bên đường trăm cái sáng cả trăm mình chả thấy cái nào chột, lé hay hấp háy cả. Ngồi xem một lúc rừng núi ban đêm của Pháp rồi lại lăn quay ra nằm cho đỡ đau lưng lấy sức mai chiến đấu tiếp. Vừa nằm vừa lo khi về sẽ sang Verona trước hay đi tàu sớm. Nằm cứ lo ngay ngáy. Hic. Buồn ngủ quá, hihi, mình đúng là trí tưởng tượng phong phú, ngủ cớ tí mà nằm còn mê thấy tháp Effel bắn pháo hoa sáng rực, rồi rất nhiều các tàu bay, bóng bay các hình con thú bay lượn quanh mình. Lúc tỉnh dậy nhớ lại thấy sao mơ lạ thế.
Trời bắt đầu dần dần sáng, rồi rõ hẳn, tỉnh dậy nhìn thấy tháp Eiffel. Một cái, hai cái, ba cái….mấy chục cái…ô...sao lại nhiều thế này, cái to cái nhỏ. Haha hóa ra không phải, đúng là giàu trí tưởng bớ trong cơn mộng mị nhìn cột điện cao thế lại hóa ra tháp Eiffel Haha. Hãi vãi lúa ! Những cánh đồng của pháp rộng trải dài tít tắp, bò sữa, lợn, cừu, ngựa thong thả ăn trên cánh đồng dần lùi lại về phía sau. Đi qua những cánh đồng, những dãy núi cao hùng vĩ, màu sắc trên cánh đồng đẹp thật, tự nhiên mà lại rất hài hòa. Hèn gì mà họa sĩ của nó vẽ tranh màu đẹp là thế.
Cảnh sắc hai bên của nông thôn Pháp cũng đẹp nhưng khác hẳn so với ở Ý nhìn cũng rất dễ nhận ra. Xe lần lượt đi qua các biển chỉ đi các hướng Bordeaux, Nancy, Lyon, … và cả Paris. Trên xe, hai ông lái xe ngồi nói từ Paris bằng các thứ tiếng nghe cũng buồn cười.
Gần 11h xe đỗ ở Galinie. Hoảng ! Loạng choạng ! Không biết đi đâu tiếp. Theo tờ hướng dẫn Giang vạch sẵn thì là đi xe điện số 3. Nào biết xe điện ở Paris nó mặt mũi làm sao. Tất cả người khác đều có người đón hoặc chạy tóe đi đâu không rõ. Vào trong chả tháy ai bán vé để hỏi, mặt tái dại. Thấy một thằng Tàu đang mua vé tự động, ra xem nó mua rồi nhờ mua một cái. Cái hệ thống quay vé để vào hình như có vấn đề về từ tiếc thì phải. Nhét vé vào rồi mà cũng không quay được cái cửa để vào. Nhét 2, 3 lần ở cửa khác cũng không được. Nhét lại lần nữa mới vào được bên trong.
Đổi tiền xu để lấy đồng xu may mắn ngay tại nhà thờ rồi ra ngoài đi vòng quanh nhà thờ. Đẹp thật, làm mình cứ chới với và bối rối. Hihi. Thấy có đoàn người xếp hàng dài dằng dặc để đi lên gác chuông của nhà thờ. Theo kế hoạch nên chỉ xem những chỗ chính, còn những chỗ leo trèo lên để xem panorama thì đành phải hoãn lại để dành cho lần sau quay lại còn có cái mà xem. Chơi một lúc ở Notre – Dame, chụp ảnh, chẹp trời sầm sùi nên bộ ảnh Paris này không được cái nào đẹp cả. Nhờ bọn tây chụp hộ thì hic í ẹ…chả hiểu mắt chúng nó chụp ảnh kiểu gì nữa. Mình chụp cho nó đẹp thế mà. Haizzzzz nên chán chả muốn nhờ, tự chụp cảnh thôi vậy. Tạm biệt Notre – Dame, hẹn lần sau gặp lại. Giờ lại tìm chỗ chui xuống hang để đi về khách sạn. Với hướng dẫn của Giang nên việc tìm đường đi cũng khá tiện và tự tin tìm chỗ tìm bến tìm metro để đi.
Đến Tolbiac. Phố này nằm trên khu phố của người Hoa nên rất nhiều cửa hàng cửa hiệu ăn uống của người Hoa và còn có cả quán phở “Thuần túy Việt”. Đi bộ hết cả phố rồi vẫn chưa thấy khách sạn đâu hóa ra vẫn còn Tolbiac nữa nối tiếp ở phía trên. Vào đưa giấy đặt phòng rồi con tiếp tân nói một lũ những yêu cầu với những gì có trong phòng…
Lên phòng ăn uống, nằm một lúc cho đỡ mỏi rồi chuẩn bị đi xem Eiffel. Chui xuống hang Tolbiac như chuột để đi metro. Lúc ngoi lên khỏi mặt đất, chưa nhìn thấy bóng dáng cục sắt thế kỷ đâu. Ngó ngang nhìn dọc tên các phố thấy có biển chỉ hướng ra Eiffel nên cứ thế đi, đi được một lúc thấy thập thò cái đỉnh tháp, thế là đúng rồi đi tiếp đi tiếp thì thấy tháp ngày một to. Đến nơi, úi giời, cả cục sắt to vĩ đại. Công nhận đẹp, nhưng đang sửa chữa gì đó nên giăng lưới một số phần ở thân và chân tháp. Rất nhiều du khách đứng chụp ảnh ở đây. Thật tiếc, lúc đến đây chơi thì trời mưa tầm tã, nên không chụp được kiểu ảnh nào đẹp cả. Chơi loanh quanh ở tháp, thấy có rất nhiều cảnh sát lượn đi lượn lại, không thấy mấy người đi thang máy lên đỉnh tháp – chắc là sợ khủng bố khủng mẹ. Mình nhát chết nên cũng chẳng đi lên đỉnh tháp làm gì chỉ chơi ở dưới chân tháp rồi đi dọc ra công viên và tòa nhà phía trước mặt tháp – gọi là phía trước mặt nhưng đi bộ cũng khá xa. Sang đó leo lên tầng 3 là nhìn được toàn bộ tháp và phần đường phía dưới. Tạnh mưa nắng hửng lên một tẹo tranh thủ ra chụp ảnh rồi đi dọc 2 bên bờ sông Sein chơi; hết đi ở trên đường nhìn xuống rồi lại mò xuống đưới đi sát cạnh bờ sông. Đẹp thật, nhưng sông cũng có chỗ bẩn quá vì nhiều khách du lịch qua và nhiều dân da đen đến đứng bán đồ lưu niệm nên rác thải rất nhiều, thùng rác cũng ít hơn ở bên Italia. Đứng xem câu cá ở bờ sông thấy hai thằng câu được một túi cá diếc.
Đi vòng sang bờ bên kia sông để về khu tháp Eiffel,cố chờ bằng được xem khi thành phố lên đèn thì nó như thế nào. Lại mưa. Ra chỗ chờ taxi ngồi. Đến 7h30, cả khối tháp được bật đèn vàng sáng rực trông thật hoành tráng. Đi bộ sang bên tòa nhà trắng đứng trên đó chụp ảnh xong rồi về. Lúc về đến gần tháp, cứ tưởng chỉ đèn sáng thế thôi. Cất máy ảnh đi. Vừa cất xong ngửng đầu lên. Ối giời ơi, ngất trên cành quất, lại một màn chiếu sáng với ánh sáng trắng nhấp nháy chạy dọc thân tháp như sao xa. Thật nà quý hóa được xem màn chiếu sáng này. 30 phút nó mới nhấp nháy một lần, mỗi lần khoảng 10 phút. Hí hí. Đẹp thật, đúng như lúc mình nằm mê buổi tối hôm trước ở trên ô tô. Haha. Đường phố và sông Sein cũng sáng rực ánh đèn.Lại lôi máy ra chụp ảnh xong đi tìm hang – metro để chui về tổ. Hẹn lần sau sẽ quay lại, nhất định phải quay lại. He.
Về đến khách sạn đã là 9h, nó chuẩn bị đóng cửa. Ngồi ghi chép soạn lại giấy tờ, và lịch trình xem giờ giấc hôm sau đi, sạc pin máy ảnh, điện thoại lục đục cũng phải đến 12h hơn mới nằm ngủ. Trời mưa mỗi lúc một to.
Sáng hôm sau gần 8h trời vẫn tối. Nằm thêm tẹo nữa đến 9h dậy chuẩn bị xuống trả phòng rồi đi xem nốt mấy điểm còn lại và chiều ra chờ xe ô tô để về.
Lúc ra đến bảo tàng Louve, rộng mênh mông, thấy đoàn người xếp hàng dài dằng dặc từ lúc nào. Vào bảo tàng cũng bị kiểm tra balo áo sống rồi mới được vào. Vào đến bên trong mua vé 9.5 E. Đi xem rất nhanh, xem được 3 điểm chính là tượng Lumilo, tranh Monalisa của Leona de vinci - tranh để trong tủ kính chống đạn, tượng thiên thần mất đầu cũng rất nổi tiếng. Vì bảo tàng rất rộng nên không thể xem hết được, về chỉ tiếc là tìm mãi phòng tranh của Vangoh không thấy đâu vì mình rất thích tranh của ông này vẽ, tiếc thứ 2 là không xem được cái tượng nụ hôn vĩnh cửu. Hic, phí thật, đành hẹn dịp khác đến xem bù. Xem cũng được khá nhiều với tốc độ đi như ngựa chỗ nào không có gì là phi rất nhanh. Chán mỗi cái là nhờ bọn tây chụp ảnh chả hiểu mắt chúng nó bị làm sao người chụp to cứ thô lố chả thấy background đằng sau đâu chả biết là đứng chụp ở đâu nữa. Hic tức mình đếch cần. Xem cũng được khơ khớ đến giờ phải đi tiếp theo lịch đề ra. Lòng vòng trong bảo tàng bị lạc vì bảo tàng rộng quá, gặp một tốp cũng đang kêu bị lạc không biết ra đường nào. Lượn đi lượn lại cuối cùng cũng ra được.
Chụp ảnh nhiều nên mắt trái cứ nhắm tịt, người ta xem sáng cả mắt thì mình lúc ra đến bên ngoài mờ cả mắt. Đói, lôi bánh mỳ ra ăn, rồi vừa đi vừa gặm táo tìm đường ra đại lộ Champe Elysee. Theo lịch trình Giang hướng dẫn thì phải chui xuống hang để đi metro mới tới nơi. Từ bảo tàng Louve nhìn ra thấy có một con đường dài xa hun hút. Lúc này mới nhớ ra quảng trường Concord và Larc de Triom nằm trên đại lộ này nên quyết định không xuống hang đi metro nữa mà đi bộ dọc đại lộ. Càng đi càng thấy xa ngút ngàn. Hai bên đường cây trải dài thẳng tắp, ô tô phi ầm ầm. Công nhận quả đi bộ của mình đúng là tâm phục khẩu phục, đi bộ từ Louver ra đến hết đại lộ Champe Elysee. Phuzzzzzzzz.
Cũng thú vị vì vừa đi vừa được xem xét khám phá ngắm nghía. (kết quả cho chuyến đi bộ này là về khớp gối sưng to phều, đau, bụng chân căng cứng ;)), đúng là nhớ đời ! ) Ra đến quảng trường Concord, rồi đi bộ tiếp ra Larc de Triom chân mỏi nhừ tử. Chơi loanh quanh ở Lac de Triom rồi rẽ vào các phố gần gần đấy xem. Lúc quay lại Larc de Triom thấy người đầy người đứng ở Lac de Triom chơi, chả hiểu tụi nó sang đường kiểu gì khi cái khu vực đấy nằm chơ vơ ở giữa đường với rất nhiều ngã rẽ ô tô xe máy xe tải thì đi lại ầm ầm. Đi tìm người hỏi xem làm cách nào để sang, hehe hóa ra lại chui xuống hang và đi bộ sang rồi ngoi lên mặt đất. Sang đến nơi nhìn được cận cảnh. Có cả bán vé để lên trên xem nhưng sợ khủng bố nên không lên mà chỉ loanh quanh chơi ở dưới. Thế cũng là tốt lắm rồi. Điểm lại thấy mấy điểm chính đi trong gần 2 ngày đã đi được hết. Đang là mùa thu ở Pháp, nên trong công viên lá cây ngả sang vàng rất lãng mạn. Ngắm nghía chụp ảnh nốt rồi quay lại ngồi chơi ở vườn hoa lấy bánh mì ra dụ cả đàn bồ câu, cứ cầm bánh nhử cả đàn lẽo đẽo chạy theo sau hihi.
4h chuẩn bị về. Hẹn quay lại Frech để đi nốt các điểm khác của đất nước hình lục giác này. Lúc đến tìm các địa điểm và đường đi ở metro đầy tự tin là thế, nhưng lúc về thì được một phen hú vía vì Giang ghi cho sai hướng tàu. Ối giời. Cứ thế phi lên, đi được 2 bến mới xác định chính xác là nhầm hướng. Hỏi 3 người và xem lại trên xe thì thấy đúng là Giang ghi ngược thật.
Lúc metro dừng phải phi xuống ngay và tìm đường, đang trong lúc hoang mang lại đi nhầm lần nữa, hihi thế nào lại ngoi lên mặt đất. ôi thôi, ngoi lên mặt đất rồi mà chui xuống hang đi metro tiếp là lại mất cái vé xe nữa. Lại lục tốn vì cái vé trước bị hết hạn vì quẹt mấy lần cái cửa nó mới mở. Vào đến trong tìm và hỏi đi hỏi lại cho chắc. Lúc lên tàu, đi được đến bến thứ nhất thấy đúng hướng nên đỡ lo, vừa đi vừa đổi bến nữa mất hơn tiếng đồng hồ thì ra đến bến Gallinie. Ngồi chờ ô tô gần tiếng thì làm thủ tục check – in luôn và lúc về qua cửa khẩu Ý – Pháp bọn police sẽ không kiểm tra nữa. Kết thúc chuyến đi 2 ngày 3 đêm ở Paris. Lúc về xe ô tô chật kín người, không ghế nào thừa nên chả ngủ được. Trên ô tô ngồi cạnh một ông già người London, làm về sinh học. Ông này rất thích nói chuyện với mình, trên ô tô cứ đến địa điểm nào lại giới thiệu cho mình, chỉ cho mình dãy núi An – pơ, dãy núi Mont Blanch nổi tiếng, rồi giới thiệu hầm trong lòng núi, chỗ nào là đường rẽ rang Thụy sĩ, chỗ nào rẽ sang Insbuck – của Áo, còn gấp cả cái áo khoác đưa mình làm gối dựa…về tới Milano của Ý còn kêu thỉnh thoảng liên lạc với ông ấy qua email. Ừ biết đâu đấy, một ngày nào đó mình lại tung tẩy ở England. Còn rất nhiều điểm nữa chưa đến được, chẹp, hẹn gặp lại lần sau.
Chiều 25 đi tàu sang Verona từ rất sớm mục đích là tìm hostel để đặt phòng nghỉ đêm cho hôm tới về nhưng kết quả không tìm được, bác Hưng không biết mắng nhặng sị ngậu vì sang sớm. Huhu khổ thân mình. Sang không tìm được Hostel, nên quay lại tìm chỗ đỗ xe bus ra sân bay Verona và mua vé xe bus sẵn. Loanh quanh ở Verona mãi chờ Euroline đến tận 6h mới đón. Chỗ đậu xe thì khuất, hãng một đằng, xe một nẻo nên chẳng biết đằng mù nào mà tìm. Hỏi dân ở đấy có phải đứa nào nó cũng biết đâu. Lúc tìm được một người cũng đi của hãng đấy cũng thở hồng hộc vì tìm không biết hãng nó đậu xe ở đâu. 6h xe đến, chữ euroline bé tí treo trên cửa kính ô tô. Phùzzzz ! Đứng một lúc nữa tầm 6h30 có khoảng hơn hai chục người lên đi cùng, người thì sang Pháp, người thì sang Amsterdam,…chuẩn bị lên ô tô thì Giang gọi điện mach nước tránh xa chỗ thùng WC nên nhanh chân phải lên chiếm ngay chỗ ngồi 2 ghế một ghế để balo, một ghế ngồi để còn lấy chỗ nằm ngủ.
Xe đi lòng vòng qua Verona, rồi qua Milano công nhận view của Ý đẹp thật. Ngồi xem phong cảnh chán rồi buồn ngủ, nằm co quắp trên hai cái ghế, thấy có mấy cái chăn nỉ xếp ở trên chả thấy ai dùng nên chạy lên lấy một cái mang xuống làm gối cho đỡ đau gáy. Hehe. Thế là cũng nằm ngả tấm thân còm xuống được một lúc dưỡng sức, ngủ chập chờn, đi được 2 – 3 tiếng xe dừng lại cho xuống nghỉ để giải quyết vệ sinh và uống ăn dọc đường. Mấy ông ả rập ả riếc được nghỉ có 15 phút nhưng ông chơi cho đến nửa tiếng làm cả đoàn phải đợi. Hóa ra mấy bố ra giữa bãi cỏ mông cứ chổng ngược lên giời để lậy thánh a la gì đấy. Ông lái xe kêu rầm rĩ cảnh cáo lần thứ nhất vì làm muộn giờ chạy của xe. Lúc tỉnh dậy ngồi lên cho đỡ mỏi thì thấy xe đã ở Milano, đêm xuống các quả núi ở Milano bừng tỉnh nhấp nháy ánh đèn tầng tầng lớp lớp và uốn lượn theo triền núi.
Đến 2h đêm đến biên giới Italia – Pháp, mấy thằng cảnh sát lên xe thu hộ chiếu và kiểm tra làm các thủ tục nhập cảnh đến hơn 30 phút. Ra ngoài trời lạnh buốt, thở ra đầy khói. Tối trong lúc chờ đợi lấy máy ảnh ra chụp lại cửa khẩu nhập cảnh, trời tối, đèn sáng nhưng chụp cũng không được rõ lắm. Xe lại bon bon chạy, thế là sang địa phận của Pháp rồi. Đường đi vẫn quanh co qua núi nhưng đèn dọc hai bên đường trăm cái sáng cả trăm mình chả thấy cái nào chột, lé hay hấp háy cả. Ngồi xem một lúc rừng núi ban đêm của Pháp rồi lại lăn quay ra nằm cho đỡ đau lưng lấy sức mai chiến đấu tiếp. Vừa nằm vừa lo khi về sẽ sang Verona trước hay đi tàu sớm. Nằm cứ lo ngay ngáy. Hic. Buồn ngủ quá, hihi, mình đúng là trí tưởng tượng phong phú, ngủ cớ tí mà nằm còn mê thấy tháp Effel bắn pháo hoa sáng rực, rồi rất nhiều các tàu bay, bóng bay các hình con thú bay lượn quanh mình. Lúc tỉnh dậy nhớ lại thấy sao mơ lạ thế.
Có ghi dòng chữ: Đây là nơi yên nghỉ của các binh sĩ Pháp đã hy sinh cho Tổ quốc
1914 - 1918 - Chiến tranh thế giới thứ nhất tại Khải Hoàn Môn
Trên xe mọi người im ro ngủ, đi thêm được 2 tiếng nữa lại đỗ ở La Boutique của Pháp, lạnh định không xuống xem, nhưng bị đuổi hết xuống, vào trong cửa hàng ngồi nhìn cái gì cũng muốn mua nhất là các loại kẹo bánh haizzzz.1914 - 1918 - Chiến tranh thế giới thứ nhất tại Khải Hoàn Môn
Trời bắt đầu dần dần sáng, rồi rõ hẳn, tỉnh dậy nhìn thấy tháp Eiffel. Một cái, hai cái, ba cái….mấy chục cái…ô...sao lại nhiều thế này, cái to cái nhỏ. Haha hóa ra không phải, đúng là giàu trí tưởng bớ trong cơn mộng mị nhìn cột điện cao thế lại hóa ra tháp Eiffel Haha. Hãi vãi lúa ! Những cánh đồng của pháp rộng trải dài tít tắp, bò sữa, lợn, cừu, ngựa thong thả ăn trên cánh đồng dần lùi lại về phía sau. Đi qua những cánh đồng, những dãy núi cao hùng vĩ, màu sắc trên cánh đồng đẹp thật, tự nhiên mà lại rất hài hòa. Hèn gì mà họa sĩ của nó vẽ tranh màu đẹp là thế.
Cảnh sắc hai bên của nông thôn Pháp cũng đẹp nhưng khác hẳn so với ở Ý nhìn cũng rất dễ nhận ra. Xe lần lượt đi qua các biển chỉ đi các hướng Bordeaux, Nancy, Lyon, … và cả Paris. Trên xe, hai ông lái xe ngồi nói từ Paris bằng các thứ tiếng nghe cũng buồn cười.
Gần 11h xe đỗ ở Galinie. Hoảng ! Loạng choạng ! Không biết đi đâu tiếp. Theo tờ hướng dẫn Giang vạch sẵn thì là đi xe điện số 3. Nào biết xe điện ở Paris nó mặt mũi làm sao. Tất cả người khác đều có người đón hoặc chạy tóe đi đâu không rõ. Vào trong chả tháy ai bán vé để hỏi, mặt tái dại. Thấy một thằng Tàu đang mua vé tự động, ra xem nó mua rồi nhờ mua một cái. Cái hệ thống quay vé để vào hình như có vấn đề về từ tiếc thì phải. Nhét vé vào rồi mà cũng không quay được cái cửa để vào. Nhét 2, 3 lần ở cửa khác cũng không được. Nhét lại lần nữa mới vào được bên trong.
Mặt trước nhà thờ Notre Dame
Mặt sau của Nhà thờ Notre - Dame
Thì ra metro của Paris là thế này. Cũng hoành tráng, cả một hệ thống metro dưới lòng đất, hoạt động không người lái. Theo chỉ dẫn của Giang cộng với ngó nghiêng xung quanh xem bảng điện tử và đi xuống các “hang chuột đầu đen” theo biển chỉ dẫn thì thấy hệ thống biển báo chỉ dẫn của phăng-sé rất rõ ràng, nhiều chuyến. Theo kế hoạch là sẽ đi xe số 3 đến Notre – Dame trước. Cứ cầm tờ lịch trình của Giang hướng dẫn rồi chờ lên xe điện số 3. Lên hỏi một bà già Pháp cách nhìn biển báo ghi trên tàu thế nào…bà chỉ rất nhiệt tình và bảo xuống bến nào thấy cũng đúng nên cũng đỡ lo. Xuống bến rồi chuyển sang tàu khác. Hehe, thấy đi đúng nên rất tự tin và hứng khởi đi được một lúc thì dừng lại và xuống tìm đường ngoi lên mặt đất để đến Notre Dame - nhà thờ có câu chuyện nổi tiếng về Thằng Gù Quaisimodo. Ngoi lên mặt đất, vừa đi vừa hỏi, thấy kiến trúc đường phố nhà ở Pháp khác hẳn so với anh Italia. Cuối cùng đã đặt chân đến được nhà thờ Đức Bà. Hehe. Tức cái là trời sầm sì – mưa mới cú chứ. Nên chụp ảnh giời đất cứ sậm sịt. Mùa này đang là mùa mưa ở Châu Âu, Trento còn mưa tầm tã nữa là. Xem ở ngoài rồi chui vào trong, đi đúng vào chủ nhật nên được xem Cha làm lễ, xem dàn hát thánh ca, và khi kết thúc buổi hành lễ Cha cầm cái bát gì đầy khói vung vẩy về mọi phía để ban phước cho các con chiên và các con không phải là con chiên…. Hihi.
Thì ra metro của Paris là thế này. Cũng hoành tráng, cả một hệ thống metro dưới lòng đất, hoạt động không người lái. Theo chỉ dẫn của Giang cộng với ngó nghiêng xung quanh xem bảng điện tử và đi xuống các “hang chuột đầu đen” theo biển chỉ dẫn thì thấy hệ thống biển báo chỉ dẫn của phăng-sé rất rõ ràng, nhiều chuyến. Theo kế hoạch là sẽ đi xe số 3 đến Notre – Dame trước. Cứ cầm tờ lịch trình của Giang hướng dẫn rồi chờ lên xe điện số 3. Lên hỏi một bà già Pháp cách nhìn biển báo ghi trên tàu thế nào…bà chỉ rất nhiệt tình và bảo xuống bến nào thấy cũng đúng nên cũng đỡ lo. Xuống bến rồi chuyển sang tàu khác. Hehe, thấy đi đúng nên rất tự tin và hứng khởi đi được một lúc thì dừng lại và xuống tìm đường ngoi lên mặt đất để đến Notre Dame - nhà thờ có câu chuyện nổi tiếng về Thằng Gù Quaisimodo. Ngoi lên mặt đất, vừa đi vừa hỏi, thấy kiến trúc đường phố nhà ở Pháp khác hẳn so với anh Italia. Cuối cùng đã đặt chân đến được nhà thờ Đức Bà. Hehe. Tức cái là trời sầm sì – mưa mới cú chứ. Nên chụp ảnh giời đất cứ sậm sịt. Mùa này đang là mùa mưa ở Châu Âu, Trento còn mưa tầm tã nữa là. Xem ở ngoài rồi chui vào trong, đi đúng vào chủ nhật nên được xem Cha làm lễ, xem dàn hát thánh ca, và khi kết thúc buổi hành lễ Cha cầm cái bát gì đầy khói vung vẩy về mọi phía để ban phước cho các con chiên và các con không phải là con chiên…. Hihi.
Đổi tiền xu để lấy đồng xu may mắn ngay tại nhà thờ rồi ra ngoài đi vòng quanh nhà thờ. Đẹp thật, làm mình cứ chới với và bối rối. Hihi. Thấy có đoàn người xếp hàng dài dằng dặc để đi lên gác chuông của nhà thờ. Theo kế hoạch nên chỉ xem những chỗ chính, còn những chỗ leo trèo lên để xem panorama thì đành phải hoãn lại để dành cho lần sau quay lại còn có cái mà xem. Chơi một lúc ở Notre – Dame, chụp ảnh, chẹp trời sầm sùi nên bộ ảnh Paris này không được cái nào đẹp cả. Nhờ bọn tây chụp hộ thì hic í ẹ…chả hiểu mắt chúng nó chụp ảnh kiểu gì nữa. Mình chụp cho nó đẹp thế mà. Haizzzzz nên chán chả muốn nhờ, tự chụp cảnh thôi vậy. Tạm biệt Notre – Dame, hẹn lần sau gặp lại. Giờ lại tìm chỗ chui xuống hang để đi về khách sạn. Với hướng dẫn của Giang nên việc tìm đường đi cũng khá tiện và tự tin tìm chỗ tìm bến tìm metro để đi.
Đến Tolbiac. Phố này nằm trên khu phố của người Hoa nên rất nhiều cửa hàng cửa hiệu ăn uống của người Hoa và còn có cả quán phở “Thuần túy Việt”. Đi bộ hết cả phố rồi vẫn chưa thấy khách sạn đâu hóa ra vẫn còn Tolbiac nữa nối tiếp ở phía trên. Vào đưa giấy đặt phòng rồi con tiếp tân nói một lũ những yêu cầu với những gì có trong phòng…
Lên phòng ăn uống, nằm một lúc cho đỡ mỏi rồi chuẩn bị đi xem Eiffel. Chui xuống hang Tolbiac như chuột để đi metro. Lúc ngoi lên khỏi mặt đất, chưa nhìn thấy bóng dáng cục sắt thế kỷ đâu. Ngó ngang nhìn dọc tên các phố thấy có biển chỉ hướng ra Eiffel nên cứ thế đi, đi được một lúc thấy thập thò cái đỉnh tháp, thế là đúng rồi đi tiếp đi tiếp thì thấy tháp ngày một to. Đến nơi, úi giời, cả cục sắt to vĩ đại. Công nhận đẹp, nhưng đang sửa chữa gì đó nên giăng lưới một số phần ở thân và chân tháp. Rất nhiều du khách đứng chụp ảnh ở đây. Thật tiếc, lúc đến đây chơi thì trời mưa tầm tã, nên không chụp được kiểu ảnh nào đẹp cả. Chơi loanh quanh ở tháp, thấy có rất nhiều cảnh sát lượn đi lượn lại, không thấy mấy người đi thang máy lên đỉnh tháp – chắc là sợ khủng bố khủng mẹ. Mình nhát chết nên cũng chẳng đi lên đỉnh tháp làm gì chỉ chơi ở dưới chân tháp rồi đi dọc ra công viên và tòa nhà phía trước mặt tháp – gọi là phía trước mặt nhưng đi bộ cũng khá xa. Sang đó leo lên tầng 3 là nhìn được toàn bộ tháp và phần đường phía dưới. Tạnh mưa nắng hửng lên một tẹo tranh thủ ra chụp ảnh rồi đi dọc 2 bên bờ sông Sein chơi; hết đi ở trên đường nhìn xuống rồi lại mò xuống đưới đi sát cạnh bờ sông. Đẹp thật, nhưng sông cũng có chỗ bẩn quá vì nhiều khách du lịch qua và nhiều dân da đen đến đứng bán đồ lưu niệm nên rác thải rất nhiều, thùng rác cũng ít hơn ở bên Italia. Đứng xem câu cá ở bờ sông thấy hai thằng câu được một túi cá diếc.
Đi vòng sang bờ bên kia sông để về khu tháp Eiffel,cố chờ bằng được xem khi thành phố lên đèn thì nó như thế nào. Lại mưa. Ra chỗ chờ taxi ngồi. Đến 7h30, cả khối tháp được bật đèn vàng sáng rực trông thật hoành tráng. Đi bộ sang bên tòa nhà trắng đứng trên đó chụp ảnh xong rồi về. Lúc về đến gần tháp, cứ tưởng chỉ đèn sáng thế thôi. Cất máy ảnh đi. Vừa cất xong ngửng đầu lên. Ối giời ơi, ngất trên cành quất, lại một màn chiếu sáng với ánh sáng trắng nhấp nháy chạy dọc thân tháp như sao xa. Thật nà quý hóa được xem màn chiếu sáng này. 30 phút nó mới nhấp nháy một lần, mỗi lần khoảng 10 phút. Hí hí. Đẹp thật, đúng như lúc mình nằm mê buổi tối hôm trước ở trên ô tô. Haha. Đường phố và sông Sein cũng sáng rực ánh đèn.Lại lôi máy ra chụp ảnh xong đi tìm hang – metro để chui về tổ. Hẹn lần sau sẽ quay lại, nhất định phải quay lại. He.
Về đến khách sạn đã là 9h, nó chuẩn bị đóng cửa. Ngồi ghi chép soạn lại giấy tờ, và lịch trình xem giờ giấc hôm sau đi, sạc pin máy ảnh, điện thoại lục đục cũng phải đến 12h hơn mới nằm ngủ. Trời mưa mỗi lúc một to.
Sáng hôm sau gần 8h trời vẫn tối. Nằm thêm tẹo nữa đến 9h dậy chuẩn bị xuống trả phòng rồi đi xem nốt mấy điểm còn lại và chiều ra chờ xe ô tô để về.
Lúc ra đến bảo tàng Louve, rộng mênh mông, thấy đoàn người xếp hàng dài dằng dặc từ lúc nào. Vào bảo tàng cũng bị kiểm tra balo áo sống rồi mới được vào. Vào đến bên trong mua vé 9.5 E. Đi xem rất nhanh, xem được 3 điểm chính là tượng Lumilo, tranh Monalisa của Leona de vinci - tranh để trong tủ kính chống đạn, tượng thiên thần mất đầu cũng rất nổi tiếng. Vì bảo tàng rất rộng nên không thể xem hết được, về chỉ tiếc là tìm mãi phòng tranh của Vangoh không thấy đâu vì mình rất thích tranh của ông này vẽ, tiếc thứ 2 là không xem được cái tượng nụ hôn vĩnh cửu. Hic, phí thật, đành hẹn dịp khác đến xem bù. Xem cũng được khá nhiều với tốc độ đi như ngựa chỗ nào không có gì là phi rất nhanh. Chán mỗi cái là nhờ bọn tây chụp ảnh chả hiểu mắt chúng nó bị làm sao người chụp to cứ thô lố chả thấy background đằng sau đâu chả biết là đứng chụp ở đâu nữa. Hic tức mình đếch cần. Xem cũng được khơ khớ đến giờ phải đi tiếp theo lịch đề ra. Lòng vòng trong bảo tàng bị lạc vì bảo tàng rộng quá, gặp một tốp cũng đang kêu bị lạc không biết ra đường nào. Lượn đi lượn lại cuối cùng cũng ra được.
Chụp ảnh nhiều nên mắt trái cứ nhắm tịt, người ta xem sáng cả mắt thì mình lúc ra đến bên ngoài mờ cả mắt. Đói, lôi bánh mỳ ra ăn, rồi vừa đi vừa gặm táo tìm đường ra đại lộ Champe Elysee. Theo lịch trình Giang hướng dẫn thì phải chui xuống hang để đi metro mới tới nơi. Từ bảo tàng Louve nhìn ra thấy có một con đường dài xa hun hút. Lúc này mới nhớ ra quảng trường Concord và Larc de Triom nằm trên đại lộ này nên quyết định không xuống hang đi metro nữa mà đi bộ dọc đại lộ. Càng đi càng thấy xa ngút ngàn. Hai bên đường cây trải dài thẳng tắp, ô tô phi ầm ầm. Công nhận quả đi bộ của mình đúng là tâm phục khẩu phục, đi bộ từ Louver ra đến hết đại lộ Champe Elysee. Phuzzzzzzzz.
Cũng thú vị vì vừa đi vừa được xem xét khám phá ngắm nghía. (kết quả cho chuyến đi bộ này là về khớp gối sưng to phều, đau, bụng chân căng cứng ;)), đúng là nhớ đời ! ) Ra đến quảng trường Concord, rồi đi bộ tiếp ra Larc de Triom chân mỏi nhừ tử. Chơi loanh quanh ở Lac de Triom rồi rẽ vào các phố gần gần đấy xem. Lúc quay lại Larc de Triom thấy người đầy người đứng ở Lac de Triom chơi, chả hiểu tụi nó sang đường kiểu gì khi cái khu vực đấy nằm chơ vơ ở giữa đường với rất nhiều ngã rẽ ô tô xe máy xe tải thì đi lại ầm ầm. Đi tìm người hỏi xem làm cách nào để sang, hehe hóa ra lại chui xuống hang và đi bộ sang rồi ngoi lên mặt đất. Sang đến nơi nhìn được cận cảnh. Có cả bán vé để lên trên xem nhưng sợ khủng bố nên không lên mà chỉ loanh quanh chơi ở dưới. Thế cũng là tốt lắm rồi. Điểm lại thấy mấy điểm chính đi trong gần 2 ngày đã đi được hết. Đang là mùa thu ở Pháp, nên trong công viên lá cây ngả sang vàng rất lãng mạn. Ngắm nghía chụp ảnh nốt rồi quay lại ngồi chơi ở vườn hoa lấy bánh mì ra dụ cả đàn bồ câu, cứ cầm bánh nhử cả đàn lẽo đẽo chạy theo sau hihi.
4h chuẩn bị về. Hẹn quay lại Frech để đi nốt các điểm khác của đất nước hình lục giác này. Lúc đến tìm các địa điểm và đường đi ở metro đầy tự tin là thế, nhưng lúc về thì được một phen hú vía vì Giang ghi cho sai hướng tàu. Ối giời. Cứ thế phi lên, đi được 2 bến mới xác định chính xác là nhầm hướng. Hỏi 3 người và xem lại trên xe thì thấy đúng là Giang ghi ngược thật.
Lúc metro dừng phải phi xuống ngay và tìm đường, đang trong lúc hoang mang lại đi nhầm lần nữa, hihi thế nào lại ngoi lên mặt đất. ôi thôi, ngoi lên mặt đất rồi mà chui xuống hang đi metro tiếp là lại mất cái vé xe nữa. Lại lục tốn vì cái vé trước bị hết hạn vì quẹt mấy lần cái cửa nó mới mở. Vào đến trong tìm và hỏi đi hỏi lại cho chắc. Lúc lên tàu, đi được đến bến thứ nhất thấy đúng hướng nên đỡ lo, vừa đi vừa đổi bến nữa mất hơn tiếng đồng hồ thì ra đến bến Gallinie. Ngồi chờ ô tô gần tiếng thì làm thủ tục check – in luôn và lúc về qua cửa khẩu Ý – Pháp bọn police sẽ không kiểm tra nữa. Kết thúc chuyến đi 2 ngày 3 đêm ở Paris. Lúc về xe ô tô chật kín người, không ghế nào thừa nên chả ngủ được. Trên ô tô ngồi cạnh một ông già người London, làm về sinh học. Ông này rất thích nói chuyện với mình, trên ô tô cứ đến địa điểm nào lại giới thiệu cho mình, chỉ cho mình dãy núi An – pơ, dãy núi Mont Blanch nổi tiếng, rồi giới thiệu hầm trong lòng núi, chỗ nào là đường rẽ rang Thụy sĩ, chỗ nào rẽ sang Insbuck – của Áo, còn gấp cả cái áo khoác đưa mình làm gối dựa…về tới Milano của Ý còn kêu thỉnh thoảng liên lạc với ông ấy qua email. Ừ biết đâu đấy, một ngày nào đó mình lại tung tẩy ở England. Còn rất nhiều điểm nữa chưa đến được, chẹp, hẹn gặp lại lần sau.
Nhất định sẽ quay lại ! À la prochain fois !
2 comments:
Cáo điên
cáo điên
Post a Comment