Ou est l'écho de l'amour

Vela 24/9/2010

Castello del Bounconsiglio (nằm trên đường đến Wellcome Office)
Công viên Piazza Dante (trước nhà ga Trento Melà)
Mô hình Gia đình kiểu Mẫu Trento gồm:
(một vợ môt chồng với 1 con trai một con gái và một chú chó)
Vela 24/9/2010
Sáng nay đi học, Theo lịch thì học từ 10h30 đến 12h30. Vào lớp thấy lố nhố một lũ sinh viên. Một lúc sau thì Ronchetti vào lớp. Mặt lạnh lung đúng kiểu giáo sư. Liếc mắt xuống dưới lớp thấy mình mặc áo rét to xù xù ông thầy Hi và cười rất tươi với mình vì mình lượn lâu quá. Hihi
Đúng là cái máy chuyên giảng bài. Lớp nghe cứ căng hết cả da mặt ra. Với kiểu giảng này SVVN cũng phát ngốt. Vừa nhanh vừa tắt. Trong lớp chả thấy đứa nào ghi chép hay sách vở gì cả. Cứ ngồi vắt vẻo nghe. Giữa giờ có một chú lò mò đến làm động tác giơ hai ngón tay hua hua trước mặt rất sành điệu để chào thầy và cả lớp. Hihi. Nếu học thật sự ở đây thì cũng rất căng thẳng và áp lực, vì sinh viên chủ yếu tự nghiên cứu tự học là chính, thầy lên lớp chỉ nói qua qua vấn đề. Nên đứa nào học được thì giỏi ra giỏi. Ở Ý đa phần dân chỉ học đến hết đại học, còn học tiếp lên đến cao học thì không phải là nhiều. Nên cơ hội học bổng là thừa thãi cho những đứa nào giỏi và có trí. Cuối giờ, Ronchetti ra hỏi thăm mình, và kêu muốn gặp mình một buổi để giới thiệu cho cách tạo bài giảng. Nói chuyện một lúc rồi ông ý tìm tài liệu cho mình và hẹn mình tuần sau đến gặp ông ấy, địa điểm ở đâu thì chưa biết, check mail mới biết được. Internet ở khu Vela chuối thế này làm ăn gì. Hic.

Ông Ronchetti định giữ lại ở đến chiều nhưng phải về Welcome Office để làm thủ tục trả tiền nhà lằng nhằng phức tạp. Trên đường về, đi xe bus từ hôm sang đến giờ đúng 1 tháng mới được tận hưởng cái cảnh chen bẹp ruột trên xe bus. Xe bus ít mà sinh viên đúng giờ về nên rất đông mình bé tí lọt thỏm ở giữa len được lên trên cabin cho đỡ bẹp. Lên đến nơi nhe răng lè lưỡi ra làm mấy thằng sinh viên nhìn thấy cũng phải cười nhăn nhở vì nó cũng bị bẹp.

Lúc về đến ga đã hơn 2. Chả biết ăn gì, qua hàng kem ngó vào xem kem ở hàng này giá thế nào mà thấy mấy ông tây bà đầm đứng cứ bu vào lè lưỡi liếm kem. Hehe, trông cửa hàng sang trọng thế tưởng đắt hóa ra cũng chỉ có 1,2E / gousto mà lại kem xịn hơn mấy hàng mọi khi ăn nữa chứ. Hihi. Lại làm một cái khỏi phải ăn trưa. Hôm nay kem vị gì ấy quên tên rồi, ngon thật. Vừa đi bộ vừa ăn vừa đến Welcome office. Kem to quá gần đến Welcome Office rồi mà ăn mãi không hết nên lượn ra khoa Kinh tế ăn nốt rồi mới vào Welcome Office. Công nhận kem ý ngon mà làm giỏi nắng như thế mà nó mãi chả chảy gì cả cái vỏ ốc quế thì giòn tan hihi. Tuần sau là về rồi làm gì còn kem ý đâu ra mà ăn.Haizzzz.


Vừa lò dò vào bà Laura đon đả chạy ra gọi Nguyên ! Nguyên ! Nguyên ! thông báo hôm nay Welcome Office đóng cửa ở tầng 3 chỉ làm việc ở tầng 4. May quá đang lo không biết làm thế nào thì Barbarra tò tò xuất hiện, mục đích của mình là gặp Barbarra để hỏi vụ trả tiền nhà vì tuần sau về rồi. Nó rất nhiệt tình hướng dẫn cho mình chỉ đường đi đến đâu để lấy receipt. Nghĩ đến đi tìm cái chỗ để lấy receipt thanh toán hóa đơn rồi cầm cái tờ hóa đơn với cái hợp đồng quay lại bọn kế toán để trả tiền thấy khiếp. Nên cứ giả vờ ú ớ, nó giải thích cho một hồi là nếu không muốn đi đến chỗ lấy hóa đơn tính tiền đấy thì về viết mail bảo nó gửi cho Barbara rồi khi nào nhận được thì quay lại đóng tiền. Haizzzzz. Cứ đứng tần ngần suy nghĩ nó thấy vẫn chưa thỏa mãn nên lại dắt xuống tầng 2 và hỏi hộ cho mình xem giải quyết như thế nào cho gọn nhẹ. Cuối cùng nó nhờ được một bà nào đó gửi cho mình cái receipt và bảo mình nếu không vội thì ngồi đợi cho đến khi nào nó nhận được cái bản receipt của bọn Quản lý nhà gửi sang. Ngồi một lúc đọc thông tin lung tung ngoài cửa thì Barbarra mang tờ giấy ghi tổng số tiền thuê nhà và hỏi mình mang tiền đi và sẵn sang đóng chưa. Hic. Đóng đi cho đỡ phải ôm khư khư, sót nắm, hơn 600 E của iêm, tính cho mình là ở 39 ngày. Hic. Nó lại hướng dấn đi xuống kế toán để đóng tiền, nó hỏi có nhớ đường không. Cười nhăn nhở ra bảo tao không nhớ. Nó cũng cười toe toét kêu để nó đi với mình. Lúc về, trên đường đi nó còn kêu với mình mày xem văn phòng của bọn tao như thế đấy, trông thì đẹp nhưng tìm được đúng chỗ thì cũng không phải dễ. Hihi.

Phù…zzzzz thế là hoàn thành nhiệm vụ đóng tiền nhà vì cứ dập dình định đóng lại tiếc con cá diếc to. Hôm nay hỏi một thằng Tàu cũng sang 1 tháng sắp về, nó bảo nó chưa nhận được tiền. Hic, chưa nhận được là may đấy Tàu Khựa ựa vì “nhận xong xuôi mang tất cả về” chứ nhận được ngay như mềnh cầm xèng trong tay là tiêu hoang tàn lắm. Tiêu hết rồi còn đâu. Hic. Làm gì còn xiền trong túi mà lúi húi mút kem. Huhu

Trên đường về, nghĩ tuần sau là về nhà rồi nên thấy nhớ nhớ chỗ này, cứ tần ngần đi chầm chậm ở chỗ quảng trường Duomo. Chỗ này là có nhiều kỷ niệm nhất vì ngày đầu tiên sang tìm đường bị lạc ở chỗ ngày lòng vòng quanh co đến gần 2 tiếng mới tìm ra đường đến Welcome office. Thấy nhớ những con đường mình đi bộ qua hàng ngày, những rặng táo, vườn nho xanh tím sai trĩu quả, những con đường bí tí quanh co trên núi, nhớ những chuyến xe bus đứng đút 2 tay vào túi thổi sáo chờ rạc cổ, nhớ những lúc chạy thục mạng bắt xe bus hay bắt tàu cho kịp chuyến…chỗ mình ngồi cho đàn chim bồ câu ăn, nhớ những mái vòm kiểu kiến trúc Gothic, những chóp nhọn cao tít ở nhà thờ, những tòa lâu đài, những tượng phù điêu, những chậu hoa đủ màu sắc treo lủng lẳng trên ô văng cửa sổ hoặc bancon – một kiểu trang trí rất Itali, bụi cây hoa mộc to và trắng muốt thơm nổ mũi mỗi lần đi qua làm mình nhớ nhà….nhiều và nhiều nữa đi cả vào giấc mơ…và cứ bước rất chậm rất chậm như cố thu vào trí nhớ thêm tất cả những gì đẹp nhất về những nơi mình đã qua.
Quảng trường Duomo - trên đường tới Welcome Office

No comments: