Ou est l'écho de l'amour

Tiếc hùi hụi

Ức thật làm hồ sơ mấy lần mà chưa được phát vi hành nào. Vi mới chả da. Chắc là ức quá đi cả vào giấc ngủ, nằm mê thấy được ngồi trên đồi Montreal vào một buổi chiều. Tiếc thật, giấc mơ chưa thành hiện thực. Lại thêm từ hôm để chuông điện thoại là tiếng gà gáy nên tiếng gà gáy cũng đi cả vào giấc ngủ, mê luôn ngồi trên đồi Montreal nghe tiếng gà gáy và thấy rất chi là nhớ nhà nhớ U.

Nếu mình có 10 cái hoa chân chắc hẳn mình đã bôn ba năm châu bốn bể khắp nơi trên thế giới giống Bác Hồ roài. Sáng dạy tiếc hùi hụi vì hoa chân không có mà chỉ có hoa mông nên giấc mơ mãi mãi vẫn chỉ là giấc mơ, tuổi ngựa đấy mà chỉ cù lục cù lục cù lục quanh quẩn ở chuồng thôi. Tiếc hùi hụi nên làm vài câu thơ chơi:

Chiều hè

Nắng vàng hoe

Tháp Effel đổ bóng yêu kiều

Xa xa Nhà Thờ Đức bà

Tiếng chuông chiều ngân nga đổ

Ta chợt nghe

Tiêng gà gáy vang xa

Trên đồi Montreal

Lòng xốn xang

Nhớ về quê mẹ

Đường Thanh Niên, chiều nay phượng vào mùa rực lửa

Đường Bắc Sơn tím thẫm tán bằng lăng

Cả không gian mất thăng bằng

Quắt quay trong nỗi nhớ

…. Đường về quê mẹ

………Tiếng gà gáy vọng lại mênh mang

CAOJ 09
Thật là tiếc hùi hụi hic

No comments: