Ou est l'écho de l'amour

Suối khoáng Kim Bôi






Thế: Rung cây dọa khỉ

Tắm ở nhà chưa đủ thì tìm đến với ngọn nguồn của thiên nhiên. Ở nhà thì chỉ có tắm nóng, tắm lạnh, xa xỉ nữa ta có tắm khan ! (ngoài kia có dịch vụ tắm khoáng Kim Bôi, tắm hơi, tắm bùn, tắm nắng...tắm Tiên Ông Tiên Nữ... dịch vụ tắm tập thể rồi cả tắm nhị thể :D sao chưa thấy có "DỊCH VỤ TẮM TÂM" nào mở nhỉ )


Trung bình ngày tắm 1 lần mà sao vẫn thấy "kém tắm". Nhưng hình như có luật bù trừ, hễ kém tắm bên ngoài là hay khá tắm bên trong. C'est la vie !

Thả diều

Hè nóng thế này ra Mỹ Đình thả diều thật tuyệt. Nhóm độc thân phòng em đi Camry 2.4 ra Mỹ Đình thả diều. Mọi người ngắm nhìn với con mắt đầy thán phục và ngưỡng mộ :)). Gió thổi lồng lộng cánh diều phượng hoàng cũng no gió mà cất cánh bay cao và áo váy các chị em cũng cùng non sông cất cánh :))
Tay em thả diều, tay em kéo diều, người em đu theo đu diều, mắt em trố lên, toàn thân em uốn éo theo diều, gió thổi cuốn diều lên cao cuốn tụi em và mang theo cả những ước mơ bay cao bay xa trên nền trời thăm thẳm
Không có máy ảnh chụp, tiếc quá, đành minh họa bằng hình hai này vậy:
Đây là ảnh miêu tả cảnh em dật dây diều

keo dieu

Thả diều xong em cuộn dây diều kéo diều về

Phê quá, tối về ngủ nằm trên giường rồi mà tay em vẫn cứ giật giật người em vẫn cứ ưỡn ẹo vì hội chứng thả diều ở Mỹ Đình =))

Tiếc hùi hụi

Ức thật làm hồ sơ mấy lần mà chưa được phát vi hành nào. Vi mới chả da. Chắc là ức quá đi cả vào giấc ngủ, nằm mê thấy được ngồi trên đồi Montreal vào một buổi chiều. Tiếc thật, giấc mơ chưa thành hiện thực. Lại thêm từ hôm để chuông điện thoại là tiếng gà gáy nên tiếng gà gáy cũng đi cả vào giấc ngủ, mê luôn ngồi trên đồi Montreal nghe tiếng gà gáy và thấy rất chi là nhớ nhà nhớ U.

Nếu mình có 10 cái hoa chân chắc hẳn mình đã bôn ba năm châu bốn bể khắp nơi trên thế giới giống Bác Hồ roài. Sáng dạy tiếc hùi hụi vì hoa chân không có mà chỉ có hoa mông nên giấc mơ mãi mãi vẫn chỉ là giấc mơ, tuổi ngựa đấy mà chỉ cù lục cù lục cù lục quanh quẩn ở chuồng thôi. Tiếc hùi hụi nên làm vài câu thơ chơi:

Chiều hè

Nắng vàng hoe

Tháp Effel đổ bóng yêu kiều

Xa xa Nhà Thờ Đức bà

Tiếng chuông chiều ngân nga đổ

Ta chợt nghe

Tiêng gà gáy vang xa

Trên đồi Montreal

Lòng xốn xang

Nhớ về quê mẹ

Đường Thanh Niên, chiều nay phượng vào mùa rực lửa

Đường Bắc Sơn tím thẫm tán bằng lăng

Cả không gian mất thăng bằng

Quắt quay trong nỗi nhớ

…. Đường về quê mẹ

………Tiếng gà gáy vọng lại mênh mang

CAOJ 09
Thật là tiếc hùi hụi hic

Dã ngoại


Đứng ăn kem tại Thủy điện - Hòa Bình
(Ghi lộc cái, chụp qua máy điện thoại nên không nét lắm)

Hôm qua em phi Dốc Cun - Hòa Bình. Dốc dựng ngược vừa đi vừa run, tối về vẫn còn hồn bay phách lạc mãi mới ngủ được. Đúng là màu lửa thật. Chắc phải cầy bừa chăm chỉ để làm con jô - ly hắc hắc
"Lạc hồn phách khách phi núi đá
Nhất quyết tìm một đóa hoa yêu"
Dốc cao lắm, xe ô tô em lái lao cứ gọi là vun vút , thầy ngồi bên cạnh mà em vẫn camarun. Hoa cỏ và măng trúc, lúa nương trên núi rất là nhiều. Đang lái thì trâu rừng nó cứ phi từ trên núi xuống kaka trâu và cọc tìm đến nhau đây mà sợ wé. Cảnh đẹp mê hồn, thích hợp với những ai thích vẽ tranh sơn dầu.
Chiến lợi phẩm thu về là 3 củ măng rừng, 1 quả mít to vật, và 1 rổ khoai sọ (khoai sợ mua xong về bị U bảo là mua ngờ u thế đã mua khoai sọ bao giờ đâu hehe). Chắc mọi người lại chậc lưỡi tưởng chiến lợi phẩm là con nghé vì trên thấy có nói đến trâu và cọc tìm đến nhau. Âu Mai-Gót ! , no no no, trâu rừng đã bị dân bản xẻ thịt xào với rau muống cho 5 thầy trò oánh chén no cái bụng để lấy sức vượt dốc Cun, Dốc Kẽm rồi lấy đâu ra nghé dắt về làm tái chanh

Tiếc thật không có máy ảnh không thì chụp được nhiều chỗ đẹp. Một con canon sịn vẫn là niềm mơ ước bấy lâu nay của iem. Tít kịm bao nhiêu lâu thì mới đủ nhỉ, chắc đến mùa kuýt

Thiền

Một bác học Post-doc chả hiểu nghe hơi ở đâu đánh tiếng xin địa chỉ đỏ hởi em là cách thiền? hù hù, Đề nghị bác bỏ chữ h trong chữ thiền đi, tiền thì em biết, thiền thì em đếch biết !

Ối cha mẹ ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ em có học cái món ngồi im để được giống như vị La Hán:
".... chân tay co quắp lại
Tròn xoe tựa thể chiếc thai non
...
trán như nổi sóng biển luân hồi.
Môi cong chua chát tâm hồn héo
Gân vạch bàn tay mạch máu sôi

...”

rồi thì “đầu đội đất chân đạp giời” đấy bao giờ đâu, có chăng cũng chỉ lên núi ngồi tạc tượng chụp ảnh giả thiền mà thôi chứ em biết đếch gì về thiền đâu. Chắc bác xem cái ảnh em ngồi thiền trên núi đây mà nên định xin làm đệ tử chăng ? Mà đã học lên đến Pốt - đóc rồi thì phải biết cái món thanh tao đó chứ nhỉ...oài. Cứ bảo iêm không biết thì bác í đếch tin. Bác lại cứ tưởng em hàn lâm giống bác nên nằng nặc đòi chỉ cho cách thiền.

.....Ờ, được rồi, thích thiền thì thiền,...cứ thực hành thiền theo em thì dễ thôi, bác chỉ thở ra hít vào thôi mà. Lúc nào thích hít thì hít, lúc nào không thích hít thì thở hắt ra, có cái gì đâu. Nếu không thích hít và không thích thở thì lấy dây chun buộc mũi vào. Có cái gì đâu.

Thế bác nhớ....ôi chao là Pốt sờ đóc

Đây học thiền là thế này đây bà con ạ : mắt vẫn ti hí, trông gian lắm, cứ như vừa sợ thực làm hỏng hư mà cũng vừa như sợ hư làm hỏng thực. Gian khổ vô ngần...có đôi ngồi đằng sau cứ rì rào ríu rít rồi im thit thít chả hiểu làm cái gì, tò mò lắm làm sao mà tĩnh tâm ngồi thiền được đấy. Xem hình minh họa:

"Em ngồi đây thiền trong lặng im
Mà nghe giông bão nổi trăm miền"

Vậy nên khuyến cáo: Bà con cô bác nào học thiền phải cẩn thận không khéo học chưa xong đã tẩu hỏa nhập ma ! Xin xem hình minh họa dưới đây



Còn cửa nào cho anh ?

11h30, 2 mắt đang dập dìu dắt nhau đi ngủ thấy có điện thoại của một quý bà -phụ huynh học sinh trường mẫu giáo giọng rất hốt hoảng gọi bật dạy để nhờ dịch xem nó là cái gì. Dịch nhanh để mai còn đi tặng cho cô giáo, đang xin cho nó vào lớp chất lượng cao... - Cô bạn không ngừng bắn súng tiểu liên mồm làm một tràng nửa tiếng phăn-xé nửa tiếng anh-điêng nửa vinanhaque. Hic, đọc đến từ thứ 3 thì mới biết được là sản phẩm của Pháp. Ậm à ậm ừ vì buồn ngủ díp mắt, lơ mơ lưỡng lự không chắc là có phải cho toilet hay không. Đầu dây bên kia vẫn bắn liên thanh không ngớt: nhưng là sản phẩm gì, dịch nhanh đi mày ơi tao còn cho nó ăn rồi đi ngủ, muộn quá rồi mai nó phải đi tập trung sớm. Nó ghi cái gì thế mày: nước này là nước hoa hay nước xịt toa lét nó đề trên vỏ hộp là "Nờ phẩy e a u đờ - đờ de ý sau đó là toi nét" - Tỉnh cả ngủ, phải phanh ngay, thôi tao biết nó là cái gì rồi mày không phải đọc nữa - L'eau de toilet = )) Giọng khê khê nói lại với phụ huynh học sinh: À thì ra nước này là nước xịt toa lét nhưng mà thơm lắm nên dân mình hay dùng để xịt lên người. Mày cứ tặng cũng được không sao cả. Phụ huynh học sinh nghe thấy dẫy nảy kêu váng lên thế là bị lừa rồi, đi mua nước hoa mà nó cho lọ xịt toa lét. Lừa được một vố cười khằng khặc xong thấy thương quá phải xoa dịu "mẹ trẻ con" bảo đấy là nước hoa. (Nếu chẳng may mà mình dịch sai thì không biết hậu quả sẽ khôn lường đến nhường nào :)) )
Thấy đúng là nước hoa phụ huynh học sinh mừng quýnh, luống cuống bảo thế thì được rồi may quá là nước hoa vì có dám mở ra xịt thử đâu vẫn phải để nguyên đai nguyên kiện thấy có chữ toi - lét trên đấy tưởng là nước xịt toa lét đem tặng thì toi cả công xếp hàng xin học từ đầu hè đến giờ.
Giờ bé đi học đã phải cực nhọc chọn thầy chọn trường thế này rồi. Đúng là thời nay trò thì tiên học biếu hậu học văn, thầy thì tiên nhận biếu hậu dạy văn. Ấy vậy mà hoa hậu ngời ngời của đất của nước đi thi tốt nghiệp văn chỉ được có 3 điểm. Bi hài quá. Mọi giá trị bị đảo lộn hết rồi hay làm gì còn giá trị để mà đảo lộn lại mọi cái ?

Bé có kiểu đi học của bé, nhớn có kiểu đi học của nhớn.
Chân ướt chân ráo vừa nộp hồ sơ thi cao đẳng xong thì trường có lệnh từ trên bổ xuống năm nay không thi cao đẳng mà xét tuyển theo điểm thi đại học. Như vậy bao công nhờ vả mua và nộp hồ sơ đi tong. Một số thí sinh đen hơn không thi đại học chỉ thi cao đẳng thì coi như "the End" toàn tập.
Vừa mới nghe lệnh ban bố mà Cáo J đã thấy điện thoại tới tấp hỏi xem hư thực ra sao, sao năm nay lại chơi khó thí sinh thế - ờ hờ, thế mới vui chứ nị, trâu bò oánh nhau thì ruồi muỗi chết. Những thí sinh thuộc dạng "con rồng cháu tiên" thế là cũng ngậm nguồi cho sự nghiệp học hành về chầu ông bà ông vả đi theo liệt tổ liệt tông. Câu trước câu sau hỏi xem thực hư thế nào, hỏi gần hỏi xa chẳng qua hỏi thật rồi cứ nhấm nha nhấm nháy trong điện thoại hỏi xem Em nó còn cái cửa nào cho anh / em anh / cháu của thằng bạn thân/ cháu con cô họ... ở quê nó vào học.
Hú hồn ! Giờ thì trở thành miếng thịt Cáo J nướng trong cái bánh sanwich rồi đây. "Cửa nào cho anh bây giờ ? trong khi em còn ốc không mang nổi mình ốc. Nhận thì không cam nổi mà không nhận lại mang tiếng làm lâu năm ở một trường lớn có tiếng như thế mà không giúp được gì cũng tội cho người. Em đành phải đánh bài chuồn cho khéo cứ à ơi hỏi han tình hình sức khỏe anh chị em một lúc rồi bất chợt như có vẻ reo lên hệt như Colombo tìm ra Châu Mỹ hay Acximet kêu Ơ-re-ka: A` anh ơi em còn có cái cửa đấy đấy, lựa xem có chui vào được thì chui.
Một câu nói khéo đúng lúc thì thật là được việc vô vàn, đỡ mất lòng dân mà dân cũng được phen cười đau lòng nhưng không quên đế lại: "Cái cửa đấy của em thì thằng bố nó cũng chẳng dám chui vào ! " =)) =))

Nghĩ bụng, làm gì có cái gì thời nay mà không dám làm dám chui nhỉ chỉ có điều là có muốn hay không mà thôi. Đấy cái sự tìm cửa để thoát thân thời nay là thế và còn hơn thế thử hỏi mấy người trong thiên hạ có ai không hơn một lần phải nhắm mắt bất đắc dĩ chui qua. Ôi thời thế thế thời phải thế.

; ))

Đến nhận bằng rồi mà cũng chẳng được tha. Và cứ nghĩ sao mình lại không học kinh doanh tiếp nhỉ ? Nếu không chắc hẳn mình đã thầu dầu lắm từ lâu rồi. Cứ tưởng vụ nhận bằng tuyền toàng thôi, mà cũng tuyềnh toàng thật. Vào giờ G mới biết. Đầu tiên khi vào cửa hội trường là mục phát tờ phiếu khai đánh giá tình hình sau 2 năm học, các học viên thấy ấn tượng nhất với câu hỏi: "Các anh các chị đánh giá mức độ thân thiện của TTĐTSĐH với các học viên" các học viên đã mạnh dạn thẳng tay hạ bút mà tích vào cột "Rất tốt" đúng quá đi chứ lại tốt quá đi ấy chứ, thân thiện lắm không thân thiện sao các đồng chí ở đấy cười ha hả suốt ngày được khi không có học viên, mặt lạnh như tiền thế thôi nhưng bụng toàn hoa đồng tiền cả rồi đấy.
Sau đấy mỗi tân thạc sỉn để nhận được bằng phải vào một cái bàn con con ở đấy có giấy bút để ký tá có một đống quần áo của mấy năm trước đã là ủi cẩn thận cho vào túi linon. Mỗi người để nhận được bằng phải ký vào cuốn sổ, đóng 100.000 K lấy áo mũ ra mặc. Dùng xong mang trả thì mới được lấy bằng. Đúng là kinh doanh trên mọi mặt trận trong mọi thời khắc. Lúc lên nhận bằng, nhiều thằng không biết là chỉ nhận hình thức cái vỏ, mắt trước mắt sau cùng lòng tham nổi lên tràn trề cứ chắc mẩm lên bục thầy hiệu phó phát cho cái bằng xong thì tếch cả áo cả mũ cả bàng mà ra về thế nào cũng lãi :)). Nhưng sự đời đâu có nhẽ thế. Lên nhận chỉ nhận cái vỏ ở ngoài thôi. 800 thằng 800 cái vỏ giống hệt nhau. Còn cái ruột quan trọng nhất thì nó ớ dưới chỗ đăng ký áo mũ kia kìa. Phải qua cửa ải đấy thì mới lấy được ruột về, mặc hay không mặc cứ xì ra 100.000 K đã rồi lấy ruột. Sót hết cả ruột. Cả cái bằng gần 20 triệu đóa hồng, mà đến khi nhận vẫn còn phải xì thêm chất kích thích bồi bổ cho nó. Huhu, chẳng nhẽ thiên hạ lĩnh chỉ mà mình lại không, đành ngậm nguồi Em đứng giữa giảng đường hôm nay chui vào cái áo rộng thùng thà thùng thình, mũ chuồn chuồn (loại không có cánh) đội lệnh một bên để lên nhận. Mấy đứa chụp ảnh bảo: cởi mũ ra, cởi mũ ra, tung mũ đi, tung mũ đi để chụp kaka. Em còn đang muốn tung hết cả quần áo ra đây, đang muốn có gì trên người là tung ra cho bằng hết đây. Được mọi người can ngăn phải kiềm chế lắm em mới nhịn được để dành quần áo lại chờ một ngày đẹp trời tuột ra hết tung sau :)). Còn cái mũ gì thì giờ em tung cho thật cao thật xa đã nó muốn rơi muốn bay đi đâu thì đi. Mà như có điềm báo trước thì phải, sao đứa nào cũng dí dí cái bằng của chúng nó vào người em ? Lại làm cái bằng thạc sĩn nữa à ? Thôi, em lạy hồn, hồn cho em xin cái bằng thạc sỉn 50 mâm trên Phường Trung Liệt Quận Đống Đa nữa thôi là đủ lắm rồi.

---------------------------------------------

Trích thư của Papa Con Cáo gửi "động viên tinh thần" (Cụ không biết dùng U ni cốt tờ :)) nên phải dùng các ký hiệu rất sành điệu :))

"...Nhung duoc thac si bay gio cung cam go du dieu,hoc de tiep thu kien thuc lai con phai lo toi nhung bo hoa dong tien va dien kich voi doi. Nhung thoi nao cu~ng vay ma\ :"c'est la vie ! " ...."

"...trong thay bo ao thac si nay khong den noi va/viu nu?a ta^\u nua tuo^\ng ta, nhung cung cu ngam ngui vi cai su do*? do/i cua nguoi doi nay, bay tro ra thuc chat la ha/m danh ha/m loi ! Ma ngay xua cung vay , cung bay tro nhung chi khac hinh thuc ma thoi !
Nhung cuo^/i cu\ng thi nhin bon thac si mac ao thung nay thay hao hao nhu thoi vuong trieu thoi tha^\n y Ho Zun no*i ben Han qua/c a^/y..."

"...Congratulation !!!... "

Đầu bếp !

Cái này trông rất giống Giáo hoàng Paul II :)) - Tuấn béo bảo thế

Quelque fois, L'habit ne fait pas le moine.


Trông như Đê - trang - Cưm , có lẽ giống Ma - ma- Chuê hơn :))


Mày định cho tao làm thêm cái bằng thạc sỉn nữa à mà cứ dứ dứ cái bằng sang người tao thế ?

Thần Y hơ Jun =))

Ôi thương quá cánh chim Việt Nam

Rượu tằm, rượu trứng kiến, rượu lợn rừng bao tử, rượu bọ cạp,
rượu tay gấu, rượu bìm bịp...

Chim cu gáy quay và xôi chim
Trông 2 con cu gáy quay trông thật tội nghiệp nhưng ăn vào thì...miễn ...chê
Phải lói nà "chim ra chim, chim Lào ra chim Ý" :))

Châu chấu rang lá chanh và chim sẻ dán

Châu chấu rang lá chanh và chim sẻ dán


Còn đĩa nem trứng kiến quên không chụp
(trứng kiến trông như nhị hoa sen lạ hay phết :)) )

Cừa hàng này có chủ yếu là chim sẻ, chim dẽ, ngà ngô đồng, chim cuốc, chim công (10 triệu một con), vịt trời (800.000/ con) , chim sẻ, cu gáy (90.000/ con), chim ngói, cò, diệc lửa, chào mào (hic, chào mào cũng bị đem ra chén), sâm cầm (950.000) một con, chim cút (30.000/ con) Châu chấu rang, dế mèn rang, ve sầu rang, bọ xít rang tất cả 30.000/ đĩa

"Những con chim ẩn mình chờ chết" ! Không có bụi gai, chẳng còn tiếng hót chỉ có những chiếc lồng sắt xếp chồng lên nhau thẳng tắp trong một góc nhà. Mỗi khoang là một loại chim, những con chim co ro đứng vào một góc lồng. Những bàn tay một thời từng nâng niu vuốt ve những con chim nhỏ bắt được ở bụi duối cành ổi cành na... giờ đang mở cửa lồng không chút do dự. Sự sợ hãi hiện ra những con chim đập cánh loạn xạ chới với bay lên đâm đầu vào thành chuồng rồi chúi xuống góc có con vì quá mệt với không gian chật chội vì sự hoảng loạn nằm phủ phục trên khay thức ăn. Cả lồng nháo nhác tiếng vỗ cánh phạch phạch đập loạn xạ vào thành sắt nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng hót tiếng kêu nào. Con vịt trời cổ xanh biếc như sợ cái chết đến sớm hơn nó khôn lanh ngồi thụp xuống ngoan ngoãn ẩn mình không một tiếng càng cạc gọi đàn. Đôi cánh của nó sẽ không còn dang rộng trên bầu trời xanh bao la được nữa. Có lẽ vì mê mải con tôm cái tép vì miếng ăn mà nó quên mất cái bẫy được ngụy trang rất khéo trên bờ ao thửa ruộng. Đúng là chim vui thì hót mà chim hót cũng vì số phận mình. Một con, hai con, ba con, bốn con... bị túm ra khỏi lồng. Bốn năm thằng bé choai choai ngồi dạng chân vặt lông chim, thịt chim trước một thùng nước sôi nghi ngút khói. Những thực khách sau khi chọn chim sẽ được gạ thưởng thức rượu tiết chim, con chim được cắt tiết vào cốc rượu rồi đem vặt lông làm thịt. Hic, thương quá!
Mùi hoi hoi của chim nồng nặc xông lên từ tầng 1 lên đến tầng 3 . Chiếc quạt thông gió quá khổ chạy hết công xuất. Những con chim bé nhỏ dần dần được đưa vào chiếc chảo đang sôi sùng sục mỡ. Người chúng tóp teo lại, cong queo trông thật thảm thương.
Không biển hiệu, không đường dẫn, nằm ẩn kín trong con ngõ, ngách bé tí dài loằn ngoằng phải dạng thổ dân mới tìm được đường đi, ấy vậy mà quán vẫn đông nghịt khách mỗi tối. Cõ lẽ nên gọi là "ăn chim trong ngách". Thế mới biết dân mình không gì là không xơi. Từ bọ xít hôi rình, châu chấu, trứng kiến đến kim thiền - ve sầu cũng chẳng còn cơ hội mà thoát xác ...

Mấy đệ tử ở phòng đúng là lũ ma xó, phố nào quán nào có món gì ngon là biết hết. Đi mới biết, xem mới biết, ăn mới biết, ngẫm mới biết đúng là không gì nhân đạo mà cũng không gì dã man bằng con người (trong đó có mình :( huhu, chim ôi đừng bay nhé ! huhu, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh vào nồi ! huhu, ôi thương quá cánh chim việt nam :)) =))


Tôi ru em ngủ

...



Nhạc và lời: Phú Quang

Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong tìm về dưới gốc cây xưa
Em có gửi điều gì theo lá rụng
Nỗi đau nào đậu khẽ vào tôi

Bóng ai như tôi đi qua cánh đồng
Bóng ai như tôi đi qua cõi đời
Nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Tha về từng cọng vàng khô

Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mơ quanh chỗ tôi ngồi mọc lên nhiều cây cỏ
Cây xấu hổ đau gì mà rũ lá?
Tôi gục đầu trên bóng tôi

Không còn nghe
Không còn nghe ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Từng ý nghĩ mong manh...