Trung bình ngày tắm 1 lần mà sao vẫn thấy "kém tắm". Nhưng hình như có luật bù trừ, hễ kém tắm bên ngoài là hay khá tắm bên trong. C'est la vie !
Suối khoáng Kim Bôi
Thả diều
Tay em thả diều, tay em kéo diều, người em đu theo đu diều, mắt em trố lên, toàn thân em uốn éo theo diều, gió thổi cuốn diều lên cao cuốn tụi em và mang theo cả những ước mơ bay cao bay xa trên nền trời thăm thẳm
Không có máy ảnh chụp, tiếc quá, đành minh họa bằng hình hai này vậy:
Tiếc hùi hụi
Nếu mình có 10 cái hoa chân chắc hẳn mình đã bôn ba năm châu bốn bể khắp nơi trên thế giới giống Bác Hồ roài. Sáng dạy tiếc hùi hụi vì hoa chân không có mà chỉ có hoa mông nên giấc mơ mãi mãi vẫn chỉ là giấc mơ, tuổi ngựa đấy mà chỉ cù lục cù lục cù lục quanh quẩn ở chuồng thôi. Tiếc hùi hụi nên làm vài câu thơ chơi:
Chiều hè
Nắng vàng hoe
Tháp Effel đổ bóng yêu kiều
Xa xa Nhà Thờ Đức bà
Tiếng chuông chiều ngân nga đổ
Ta chợt nghe
Tiêng gà gáy vang xa
Trên đồi Montreal
Lòng xốn xang
Nhớ về quê mẹ
Đường Thanh Niên, chiều nay phượng vào mùa rực lửa
Đường Bắc Sơn tím thẫm tán bằng lăng
Cả không gian mất thăng bằng
Quắt quay trong nỗi nhớ
…. Đường về quê mẹ
………Tiếng gà gáy vọng lại mênh mang
CAOJ 09Thật là tiếc hùi hụi hic
Dã ngoại
Hôm qua em phi Dốc Cun - Hòa Bình. Dốc dựng ngược vừa đi vừa run, tối về vẫn còn hồn bay phách lạc mãi mới ngủ được. Đúng là màu lửa thật. Chắc phải cầy bừa chăm chỉ để làm con jô - ly hắc hắc
Nhất quyết tìm một đóa hoa yêu"
Chiến lợi phẩm thu về là 3 củ măng rừng, 1 quả mít to vật, và 1 rổ khoai sọ (khoai sợ mua xong về bị U bảo là mua ngờ u thế đã mua khoai sọ bao giờ đâu hehe). Chắc mọi người lại chậc lưỡi tưởng chiến lợi phẩm là con nghé vì trên thấy có nói đến trâu và cọc tìm đến nhau. Âu Mai-Gót ! , no no no, trâu rừng đã bị dân bản xẻ thịt xào với rau muống cho 5 thầy trò oánh chén no cái bụng để lấy sức vượt dốc Cun, Dốc Kẽm rồi lấy đâu ra nghé dắt về làm tái chanh
Tiếc thật không có máy ảnh không thì chụp được nhiều chỗ đẹp. Một con canon sịn vẫn là niềm mơ ước bấy lâu nay của iem. Tít kịm bao nhiêu lâu thì mới đủ nhỉ, chắc đến mùa kuýt
Thiền
Ối cha mẹ ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ em có học cái món ngồi im để được giống như vị La Hán:
".... chân tay co quắp lại
Tròn xoe tựa thể chiếc thai non
...
trán như nổi sóng biển luân hồi.
Môi cong chua chát tâm hồn héo
Gân vạch bàn tay mạch máu sôi
...”
rồi thì “đầu đội đất chân đạp giời” đấy bao giờ đâu, có chăng cũng chỉ lên núi ngồi tạc tượng chụp ảnh giả thiền mà thôi chứ em biết đếch gì về thiền đâu. Chắc bác xem cái ảnh em ngồi thiền trên núi đây mà nên định xin làm đệ tử chăng ? Mà đã học lên đến Pốt - đóc rồi thì phải biết cái món thanh tao đó chứ nhỉ...oài. Cứ bảo iêm không biết thì bác í đếch tin. Bác lại cứ tưởng em hàn lâm giống bác nên nằng nặc đòi chỉ cho cách thiền.
.....Ờ, được rồi, thích thiền thì thiền,...cứ thực hành thiền theo em thì dễ thôi, bác chỉ thở ra hít vào thôi mà. Lúc nào thích hít thì hít, lúc nào không thích hít thì thở hắt ra, có cái gì đâu. Nếu không thích hít và không thích thở thì lấy dây chun buộc mũi vào. Có cái gì đâu.
Thế bác nhớ....ôi chao là Pốt sờ đócĐây học thiền là thế này đây bà con ạ : mắt vẫn ti hí, trông gian lắm, cứ như vừa sợ thực làm hỏng hư mà cũng vừa như sợ hư làm hỏng thực. Gian khổ vô ngần...có đôi ngồi đằng sau cứ rì rào ríu rít rồi im thit thít chả hiểu làm cái gì, tò mò lắm làm sao mà tĩnh tâm ngồi thiền được đấy. Xem hình minh họa:
Vậy nên khuyến cáo: Bà con cô bác nào học thiền phải cẩn thận không khéo học chưa xong đã tẩu hỏa nhập ma ! Xin xem hình minh họa dưới đây
Còn cửa nào cho anh ?
Thấy đúng là nước hoa phụ huynh học sinh mừng quýnh, luống cuống bảo thế thì được rồi may quá là nước hoa vì có dám mở ra xịt thử đâu vẫn phải để nguyên đai nguyên kiện thấy có chữ toi - lét trên đấy tưởng là nước xịt toa lét đem tặng thì toi cả công xếp hàng xin học từ đầu hè đến giờ.
Giờ bé đi học đã phải cực nhọc chọn thầy chọn trường thế này rồi. Đúng là thời nay trò thì tiên học biếu hậu học văn, thầy thì tiên nhận biếu hậu dạy văn. Ấy vậy mà hoa hậu ngời ngời của đất của nước đi thi tốt nghiệp văn chỉ được có 3 điểm. Bi hài quá. Mọi giá trị bị đảo lộn hết rồi hay làm gì còn giá trị để mà đảo lộn lại mọi cái ?
Bé có kiểu đi học của bé, nhớn có kiểu đi học của nhớn.
Chân ướt chân ráo vừa nộp hồ sơ thi cao đẳng xong thì trường có lệnh từ trên bổ xuống năm nay không thi cao đẳng mà xét tuyển theo điểm thi đại học. Như vậy bao công nhờ vả mua và nộp hồ sơ đi tong. Một số thí sinh đen hơn không thi đại học chỉ thi cao đẳng thì coi như "the End" toàn tập.
Vừa mới nghe lệnh ban bố mà Cáo J đã thấy điện thoại tới tấp hỏi xem hư thực ra sao, sao năm nay lại chơi khó thí sinh thế - ờ hờ, thế mới vui chứ nị, trâu bò oánh nhau thì ruồi muỗi chết. Những thí sinh thuộc dạng "con rồng cháu tiên" thế là cũng ngậm nguồi cho sự nghiệp học hành về chầu ông bà ông vả đi theo liệt tổ liệt tông. Câu trước câu sau hỏi xem thực hư thế nào, hỏi gần hỏi xa chẳng qua hỏi thật rồi cứ nhấm nha nhấm nháy trong điện thoại hỏi xem Em nó còn cái cửa nào cho anh / em anh / cháu của thằng bạn thân/ cháu con cô họ... ở quê nó vào học.
Hú hồn ! Giờ thì trở thành miếng thịt Cáo J nướng trong cái bánh sanwich rồi đây. "Cửa nào cho anh bây giờ ? trong khi em còn ốc không mang nổi mình ốc. Nhận thì không cam nổi mà không nhận lại mang tiếng làm lâu năm ở một trường lớn có tiếng như thế mà không giúp được gì cũng tội cho người. Em đành phải đánh bài chuồn cho khéo cứ à ơi hỏi han tình hình sức khỏe anh chị em một lúc rồi bất chợt như có vẻ reo lên hệt như Colombo tìm ra Châu Mỹ hay Acximet kêu Ơ-re-ka: A` anh ơi em còn có cái cửa đấy đấy, lựa xem có chui vào được thì chui.
Một câu nói khéo đúng lúc thì thật là được việc vô vàn, đỡ mất lòng dân mà dân cũng được phen cười đau lòng nhưng không quên đế lại: "Cái cửa đấy của em thì thằng bố nó cũng chẳng dám chui vào ! " =)) =))
Nghĩ bụng, làm gì có cái gì thời nay mà không dám làm dám chui nhỉ chỉ có điều là có muốn hay không mà thôi. Đấy cái sự tìm cửa để thoát thân thời nay là thế và còn hơn thế thử hỏi mấy người trong thiên hạ có ai không hơn một lần phải nhắm mắt bất đắc dĩ chui qua. Ôi thời thế thế thời phải thế.
; ))
Sau đấy mỗi tân thạc sỉn để nhận được bằng phải vào một cái bàn con con ở đấy có giấy bút để ký tá có một đống quần áo của mấy năm trước đã là ủi cẩn thận cho vào túi linon. Mỗi người để nhận được bằng phải ký vào cuốn sổ, đóng 100.000 K lấy áo mũ ra mặc. Dùng xong mang trả thì mới được lấy bằng. Đúng là kinh doanh trên mọi mặt trận trong mọi thời khắc. Lúc lên nhận bằng, nhiều thằng không biết là chỉ nhận hình thức cái vỏ, mắt trước mắt sau cùng lòng tham nổi lên tràn trề cứ chắc mẩm lên bục thầy hiệu phó phát cho cái bằng xong thì tếch cả áo cả mũ cả bàng mà ra về thế nào cũng lãi :)). Nhưng sự đời đâu có nhẽ thế. Lên nhận chỉ nhận cái vỏ ở ngoài thôi. 800 thằng 800 cái vỏ giống hệt nhau. Còn cái ruột quan trọng nhất thì nó ớ dưới chỗ đăng ký áo mũ kia kìa. Phải qua cửa ải đấy thì mới lấy được ruột về, mặc hay không mặc cứ xì ra 100.000 K đã rồi lấy ruột. Sót hết cả ruột. Cả cái bằng gần 20 triệu đóa hồng, mà đến khi nhận vẫn còn phải xì thêm chất kích thích bồi bổ cho nó. Huhu, chẳng nhẽ thiên hạ lĩnh chỉ mà mình lại không, đành ngậm nguồi Em đứng giữa giảng đường hôm nay chui vào cái áo rộng thùng thà thùng thình, mũ chuồn chuồn (loại không có cánh) đội lệnh một bên để lên nhận. Mấy đứa chụp ảnh bảo: cởi mũ ra, cởi mũ ra, tung mũ đi, tung mũ đi để chụp kaka. Em còn đang muốn tung hết cả quần áo ra đây, đang muốn có gì trên người là tung ra cho bằng hết đây. Được mọi người can ngăn phải kiềm chế lắm em mới nhịn được để dành quần áo lại chờ một ngày đẹp trời tuột ra hết tung sau :)). Còn cái mũ gì thì giờ em tung cho thật cao thật xa đã nó muốn rơi muốn bay đi đâu thì đi. Mà như có điềm báo trước thì phải, sao đứa nào cũng dí dí cái bằng của chúng nó vào người em ? Lại làm cái bằng thạc sĩn nữa à ? Thôi, em lạy hồn, hồn cho em xin cái bằng thạc sỉn 50 mâm trên Phường Trung Liệt Quận Đống Đa nữa thôi là đủ lắm rồi.
Trích thư của Papa Con Cáo gửi "động viên tinh thần" (Cụ không biết dùng U ni cốt tờ :)) nên phải dùng các ký hiệu rất sành điệu :))
"...Nhung duoc thac si bay gio cung cam go du dieu,hoc de tiep thu kien thuc lai con phai lo toi nhung bo hoa dong tien va dien kich voi doi. Nhung thoi nao cu~ng vay ma\ :"c'est la vie ! " ...."
"...trong thay bo ao thac si nay khong den noi va/viu nu?a ta^\u nua tuo^\ng ta, nhung cung cu ngam ngui vi cai su do*? do/i cua nguoi doi nay, bay tro ra thuc chat la ha/m danh ha/m loi ! Ma ngay xua cung vay , cung bay tro nhung chi khac hinh thuc ma thoi !
Nhung cuo^/i cu\ng thi nhin bon thac si mac ao thung nay thay hao hao nhu thoi vuong trieu thoi tha^\n y Ho Zun no*i ben Han qua/c a^/y..."
"...Congratulation !!!... "
Ôi thương quá cánh chim Việt Nam
Trông 2 con cu gáy quay trông thật tội nghiệp nhưng ăn vào thì...miễn ...chê
Phải lói nà "chim ra chim, chim Lào ra chim Ý" :))
Châu chấu rang lá chanh và chim sẻ dán
Còn đĩa nem trứng kiến quên không chụp
(trứng kiến trông như nhị hoa sen lạ hay phết :)) )
Cừa hàng này có chủ yếu là chim sẻ, chim dẽ, ngà ngô đồng, chim cuốc, chim công (10 triệu một con), vịt trời (800.000/ con) , chim sẻ, cu gáy (90.000/ con), chim ngói, cò, diệc lửa, chào mào (hic, chào mào cũng bị đem ra chén), sâm cầm (950.000) một con, chim cút (30.000/ con) Châu chấu rang, dế mèn rang, ve sầu rang, bọ xít rang tất cả 30.000/ đĩa
Mùi hoi hoi của chim nồng nặc xông lên từ tầng 1 lên đến tầng 3 . Chiếc quạt thông gió quá khổ chạy hết công xuất. Những con chim bé nhỏ dần dần được đưa vào chiếc chảo đang sôi sùng sục mỡ. Người chúng tóp teo lại, cong queo trông thật thảm thương.
Không biển hiệu, không đường dẫn, nằm ẩn kín trong con ngõ, ngách bé tí dài loằn ngoằng phải dạng thổ dân mới tìm được đường đi, ấy vậy mà quán vẫn đông nghịt khách mỗi tối. Cõ lẽ nên gọi là "ăn chim trong ngách". Thế mới biết dân mình không gì là không xơi. Từ bọ xít hôi rình, châu chấu, trứng kiến đến kim thiền - ve sầu cũng chẳng còn cơ hội mà thoát xác ...
Mấy đệ tử ở phòng đúng là lũ ma xó, phố nào quán nào có món gì ngon là biết hết. Đi mới biết, xem mới biết, ăn mới biết, ngẫm mới biết đúng là không gì nhân đạo mà cũng không gì dã man bằng con người (trong đó có mình :( huhu, chim ôi đừng bay nhé ! huhu, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh vào nồi ! huhu, ôi thương quá cánh chim việt nam :)) =))
...
Nhạc và lời: Phú Quang
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong tìm về dưới gốc cây xưa
Em có gửi điều gì theo lá rụng
Nỗi đau nào đậu khẽ vào tôi
Bóng ai như tôi đi qua cánh đồng
Bóng ai như tôi đi qua cõi đời
Nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Tha về từng cọng vàng khô
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mơ quanh chỗ tôi ngồi mọc lên nhiều cây cỏ
Cây xấu hổ đau gì mà rũ lá?
Tôi gục đầu trên bóng tôi
Không còn nghe
Không còn nghe ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Từng ý nghĩ mong manh...