Song xuôi ổn định chỗ ngồi yên vị, sắp xếp lại nhưng trái hồng ngay ngắn cho miệng thúng khỏi oằn xuống một bên vì sức nặng của mấy chục quả hồng, mồ hỗi nhễ nhại bà cụ lật chiếc nón khỏi đầu rồi vắn lại tóc cho gọn, bà móc lấy một miếng trầu được gói cẩn thận trong túi lilon ra nhai bỏm bẻm.
Rút chiếc chiếc que tre một đầu có gắn tua rua gài ở quang gánh ra bà phe phẩy đuổi ruồi và ong mật. Bán đúng tầm trưa nên khách qua chợ cũng vắng, ngồi một lúc cơn buồn ngủ kéo đến, bà ngáp một cái rõ dài và rất tự nhiên, mồm đỏ vì trầu trông phát sợ, bà lẩm bẩm điều gì đó không ai nghe rõ.
Chợ trưa buồn èo uột, tĩnh lặng. Bà tựa cằm xuống gối, chụp chiếc nón lên đầu chờ khách
....
Một chiếc SH lao rất nhanh rồi đỗ xịch trước hàng, bà giật mình tỉnh giấc, đon đả mời chào. Nào là hồng xiêm ngon, bà cân đủ, nào là con ăn thử một miếng ngọt đứt lưỡi, nào là hồng bà bán cho vui chứ cũng chả lời lãi gì.
Đứng mua hồng có một lúc mà cô khách hàng xinh xắn đã được bà khuyến mại thêm rất nhiều vốn tự vựng văn hóa dân gian vô cùng phong phú. Ăn hồng của bà, bà bán rẻ về đẻ con trai, bà cân sai bà không bằng cái chai thuốc chuột... Xem ra bà này ngày xưa giỏi văn lắm, bà nói câu nào là vần câu đấy. Rồi bà còn tranh thủ bày mưu dạy cô gái Tân Thời cách chọn hồng thế nào, chọn quả to ra sao, dài ngắn thế nào, đít tròn đít nhọn ra làm sao thì hồng mới ngọt. Quả thật bà nói đúng, bà chọn hộ quả nào về ăn ngọt như chè quả đấy. Ấy vậy còn một điều bà nói với cô gái khi thuyết phục cô mua thêm hàng của bà không biết nên buồn hay vui, ngọt hay đắng: "Hồng ngọt lắm con ạ, ăn vào sướng cả đời, mua thêm về mà biếu mẹ đẻ chứ đừng biếu mẹ chồng !"
No comments:
Post a Comment