Mỗi lần lang thang đi bộ trong chợ đêm Hàng ngang - Hàng Đào là mội lần cảm xúc thật khác nhau. Nhưng đâu đó trong tâm tưởng vẫn len lỏi một hình ảnh gần đấy mà cũng xa xôi đấy. Tôi thường có thú vui hay đi phố một mình.
5 giờ chiều ba ngày cuối tuần các cửa hàng đã dựng sạp, dọc thẳng từ Hàng Ngang Hàng Đào Hàng Đường rồi chạy tít xuống chợ Đồng Xuân,
Các kiot được chia lô nằm dọc theo tuyến phố, và người ta gọi đó là phố đi bộ từ đó. Bán đủ thứ từ hàng cao cấp đến hàng thủ công, hàng secondhand.
Mỗi lần đi, là lại tôi lại khám phá ra một món hàng thủ công mới, khi thì là những con chấu chấu con cào cào tết bằng lá dừa nước khá đẹp, và người tết cũng không quên bỏ qua công đoạn tết lồng thêm vào đó hình trái tim. Để cho đôi bạn trẻ làm quà tặng cho nhau. Khi thì là mẹt bươm bướm xanh đỏ làm bằng lông gà lông vịt, trông đơn giản mà hiệu quả thẩm mỹ cũng khá cao. Khi thì là chiếc mặt nạ bằng vỏ trai được vẽ lên trên khá tỉ mẩn công phu để treo tường trang trí cho căn phòng bớt khô khan…
Đi trong dòng người nườm nượp ấy. Không chỉ được ngắm hàng, mà còn được ngắm được nhìn các đôi trai gái đang say tình tay nắm tay nhau, tung tăng chơi chợ, chơi xem là chính, mua bán là phụ.
Qua hàng kính, các anh các ả nhào vào thử các loại từ kính trí thức cho đến kính ông mù. Tôi cũng không phải kẻ ngoại đạo, cũng có lần chọn mua kính ở đây rồi lại về quẳng mốc meo xó tủ.
Mũi tẹt răng vàng cũng thử kính, răng càng vàng, mũi càng tẹt thử kính càng tôn thêm vẻ đẹp của chiếc kính mang nhãn hiệu nổi tiếng Gucci, Italy. Lật đi lật lại, thôi rồi mết đờ in Chi Nờ ! Mất gì của bọ đâu tội gì mà không thử.
Giá cả cũng phải chăng, không quá rẻ bèo bọt, nhưng cũng không quá đắt cho các thượng đế.
Sau một hồi chọn lựa hai mẹ con to béo trông rất “phúc hậu”, mặt trát phấn trắng lốp, mắt dường như đã vựt hết lông mày thay vào đó là đường chì đen kịt kéo một vệt dài từ Đông sang Tây, mồm tô son đỏ choét, hỉ hả cười nói để vote cho sản phẩm. Thiếu mỗi cái quạt giấy gấp trên tay thì có lẽ bà mẹ trông chẳng khác gì diễn viên kinh kịch của Trung Quốc.
Chọn lựa và kỳ kèo mặc cả, cuối cùng bà mẹ đã mua được chiếc kính với giá 35 nghìn, kính to bằng nửa khuôn mặt. Cũng may kính rẻ nhưng vẫn còn mới, không bị sứt sẹo, sượt sát gì không tất cả những người đi chơi chợ thử kính nhìn đời chỗ nào cũng thấy thấy đời sước! Cô con gái sành điệu cũng không kém, bới bới lục lục tung cả gian hàng rồi nhưng không chọn được cái nào ưng ý. Liền bỏ sang gian hàng bên cạnh.
Chủ nhân của gian hàng kế bên là một anh cao to đẹp trai nói giọng ngọt sớt, à ơi mời cô con gái mua vòng. Chẳng nhẽ mẹ mua mà con lại không mua. Bực mình, cô chọn một chiếc vòng ngũ sắc, mỗi màu là một kiểu hạt khác nhau. Một chiếc quàng cổ, một chiếc quấn tay loằng ngoằng như rắn. Anh bán vòng đã túm được một vị khách sộp. Bỏ tiền vào túi cười hả hê. Thấy cũng thật lạ, và cũng thật lãng phí, toàn những anh cao to đẹp trai nhưng lại đứng bán vòng, nơ, với guốc dép nơi kẻ chợ.
Lững thức trước mặt tôi là 1 đôi, tôi đoán chắc là mới chớm yêu nhau. Trông anh người mảnh dẻ, cao cũng khoảng được 1m65, người nhẹ cân chứ không nói là gầy nhẳng mà có lẽ do xương bé. Đầu anh hói, trán dô, nước da nâu nâu Hàn Quốc, may anh mặc sơ mi cắm thùng nên cũng che bớt đi được phần nào tấm thân còm. So với chị thì trông anh có vẻ già hơn tuổi khá nhiều. Ước chừng anh cũng đã vượt qua ngưỡng tuổi băm nhăm. Nếu không ở chốn đông người trong cái chợ đêm ồn ào này mà ví thử như đang ở sa mạc vác cái cung tên trên người, đóng độc mỗi chiếc khố thì trông anh chẳng khác gì diễn viên tài tử điện ảnh đóng trong phim Đến Thượng Đế cũng phải cười. Tay trong tay anh dắt chị đi chơi chợ, chợ Đêm Hà Nội, không phải chợ Tình Sapa. Chị trắng trẻo, thấp hơn nhưng trông có vẻ to con hơn anh chút xíu. Chị dụt dè e thẹn sóng đôi bên cạnh anh, nhưng vẻ mặt thỉnh thoảng ánh lên sự tinh nghịch khi phát hiện ra điều gì mới. Tới hàng nào có gì lạ chị kéo anh vào xem. Qua dãy bán vòng, hàng kính, nơ … là đến kiot không hiểu bán gì rất đông. Các bà các chị xúm vào nhặt nhặt, chọn chọn. Cô gái đã biết chắc là bán cái gì, vội vờ rời tay anh chàng hướng về phía kiot đó. Tới nơi, cười rất tươi rồi vồn vã gọi:
- Anh ơi, xem cái này hay lắm này!
Anh chàng chưa đi chợ đêm bao giờ, thấy cô bạn gái gọi, tin ngay. Háo hức tiến lên rồi chen vào bằng được đám đông. Vào tơi nơi anh ngượng chín người, thì ra là gian hàng bán phụ tùng dành cho các quý bà quí cô dùng để “Nâng niu bầu sữa Việt”, mặt anh đỏ tưng bừng vì ngượng, anh quay ngoắt người lùi bước. Cô bạn gái lúc này đã vọt lên phía trên ôm mồm cười sắng sặc. Vừa tức vừa buồn cười vì sự tinh nghịch của cô gái, anh tiến nhanh, nắm tay cô rồi cốc yêu một cái vào đầu cô rõ đau.
Lạ nhất, là trong chợ Đêm lại bán cả chuột bạch. Thời buổi này còn ai nuôi chuột bạch nữa đâu trừ những phòng thí nghiệm. Nhìn thấy chuột đã chết khiếp rồi nói gì đến nuôi. Bị cô gái lừa cho một vố, anh chàng lúc nãy giờ đã tìm được cách trả thù – Kiểu trả thù vặt của Adam đây ! Biết chắc cô gái sợ chuột, anh cầm tay cô kéo rồi dí vào lồng chuột. Cô gái mặt biến sắc, cắt không còn hạt máu thét lên kinh hoàng:
- A a…aaaaa ! A..aa a…a !
Vừa hét, cô vừa nhảy lò cò tưng tưng. Cả góc chợ nhốn nháo quay lại nhìn cô bởi tiếng hét. Trời ! Thế mà mọi người cứ tưởng anh ta làm gì cô ta giữa chợ cơ đấy ! Một sự hiểu nhầm tai hại.
Những con chuột bạch trong lồng thấy đông, cũng nhốn nháo rúc vào thành lồng loạn xạ tìm chỗ thoát. Một con húc vào lồng mạnh quá, may mắn đã thoát được ra ngoài. Nhảy vọt lên cao. Lại tiếng hét nữa vang lên, rồi tiếp theo là một dây chuyền phản ứng hét từ cô này đến cô khác. Chuột chạy lòng vòng, còn các cô nhảy gái tưng tưng lên vì sợ. Thế này mà có thêm cái giàn loa amply sập sình nữa chắc chắn góc chợ đêm nay sẽ thành vũ trường New Century 2, trình diễn vũ điệu Pasodop giũa chàng hoàng tử chuột và các cô gái. Một điệu nhảy thật bốc mà không cần phải qua bất cứ khóa đào tạo nào dành riêng cho các quí cô nơi góc chợ đêm nay. Con chuột bạch sau một vòng múa lượn dưới chân các cô cũng tìm được chỗ ẩn nấp. Các cô đã hoàn hồn trở lại. Còn thủ phạm làm cho con chuột thoát được ra ngoài, chắc lúc này cũng được một mẻ cười khoái trí.
Mà hôm nay đẹp trời thế nào, ban Quản lý chợ cũng rõ khéo, khi xếp anh bán chim khướu đầu đỏ cuối chợ ngay cạnh hàng bán váy. Duyên quá cơ ! Làm cho khối người vào chơi chợ có sự tưởng tượng so sánh khập khiễng đúng đến độ không sai vào đâu được. Lồng thì có chim còn váy không có chim. Mở lồng thì chim bay ra, còn giở váy ra thì.... hát liên khúc nhé: "Chim ơi đừng bay nhé, hoa ơi hãy tỏa hương để cho đôi bạn trẻ đón xuân về" , "Con chim non trên cành cao hót véo von hót véo von, em yêu chim em mến chim vì mỗi ngày chim hót em cười". Ôi ! Ban Quản lý chợ thật tuyệt vời, chẳng hiểu vô tình hay hữu ý mà làm cho một góc cuối chợ thêm đặc sắc hẳn.
Đi thế mà cũng mỏi chân, hoa mắt, ngạt thở. Trăm thứ bà rằn được bày bán. Số lượng hàng bán được không nhiều, người mua chủ yếu đi xem là chính. Tây, Ta mướt mát mồ hôi, mùi thức ăn nhanh, mùi bánh kẹo, mùi hoa quả lẫn lộn, càng tạo cho không khí trong chợ đêm thêm ngột ngạt.
Ưu điểm lớn nhất của chợ đêm là giá rẻ, nhiều loại hàng, nhiều kiểu dáng, nhưng cũng làm thất vọng lớn cho các du khách từ phương xa tới. Chợ không toát lên được nét đặc sắc gì của Hà Nội, các sản phẩm được bày bàn chủ yếu của Trung Quốc tràn vào. Người xem, đặc biệt là các du khách nước ngoài không còn có cảm giác được gặp gỡ một không gian chợ với những mặt hàng truyền thống của Việt Nam. Ngay cả những món quà ăn đêm về mặt hình thức, chất lượng đến mức độ vệ sinh an toàn thực phẩm cũng không được kiểm định chặt chẽ. Việc sáng tạo ra không gian chợ là một ý tưởng hay, vừa có thêm chỗ giải trí cho mọi tầng lớp nhân dân, qua đó cũng là một hình thức quảng bá thu hút khách nước ngoài về nét đẹp văn hóa của người Hà Nội. Nên chăng các nhà quản lý tạo cho chợ một nét đẹp riêng giữa lòng thủ đô Hà Nội chứ không đơn thuần chỉ là nơi để xả những món hàng giảm giá, đồ thanh lý khi chuyển mùa, mua rồi bỏ đấy không dùng.
Nhưng cũng thật thú vị, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết sau khi đi chơi chợ (???!). Ai không tin cứ một lần ghé qua chợ Đêm Hà Nội thử xem. Chắc hẳn sẽ còn nhiều điều thú vị hấp dẫn hơn nữa trong những buổi họp chợ sau. Hy vọng thế .
---------Meo------
5 giờ chiều ba ngày cuối tuần các cửa hàng đã dựng sạp, dọc thẳng từ Hàng Ngang Hàng Đào Hàng Đường rồi chạy tít xuống chợ Đồng Xuân,
Các kiot được chia lô nằm dọc theo tuyến phố, và người ta gọi đó là phố đi bộ từ đó. Bán đủ thứ từ hàng cao cấp đến hàng thủ công, hàng secondhand.
Mỗi lần đi, là lại tôi lại khám phá ra một món hàng thủ công mới, khi thì là những con chấu chấu con cào cào tết bằng lá dừa nước khá đẹp, và người tết cũng không quên bỏ qua công đoạn tết lồng thêm vào đó hình trái tim. Để cho đôi bạn trẻ làm quà tặng cho nhau. Khi thì là mẹt bươm bướm xanh đỏ làm bằng lông gà lông vịt, trông đơn giản mà hiệu quả thẩm mỹ cũng khá cao. Khi thì là chiếc mặt nạ bằng vỏ trai được vẽ lên trên khá tỉ mẩn công phu để treo tường trang trí cho căn phòng bớt khô khan…
Đi trong dòng người nườm nượp ấy. Không chỉ được ngắm hàng, mà còn được ngắm được nhìn các đôi trai gái đang say tình tay nắm tay nhau, tung tăng chơi chợ, chơi xem là chính, mua bán là phụ.
Qua hàng kính, các anh các ả nhào vào thử các loại từ kính trí thức cho đến kính ông mù. Tôi cũng không phải kẻ ngoại đạo, cũng có lần chọn mua kính ở đây rồi lại về quẳng mốc meo xó tủ.
Mũi tẹt răng vàng cũng thử kính, răng càng vàng, mũi càng tẹt thử kính càng tôn thêm vẻ đẹp của chiếc kính mang nhãn hiệu nổi tiếng Gucci, Italy. Lật đi lật lại, thôi rồi mết đờ in Chi Nờ ! Mất gì của bọ đâu tội gì mà không thử.
Giá cả cũng phải chăng, không quá rẻ bèo bọt, nhưng cũng không quá đắt cho các thượng đế.
Sau một hồi chọn lựa hai mẹ con to béo trông rất “phúc hậu”, mặt trát phấn trắng lốp, mắt dường như đã vựt hết lông mày thay vào đó là đường chì đen kịt kéo một vệt dài từ Đông sang Tây, mồm tô son đỏ choét, hỉ hả cười nói để vote cho sản phẩm. Thiếu mỗi cái quạt giấy gấp trên tay thì có lẽ bà mẹ trông chẳng khác gì diễn viên kinh kịch của Trung Quốc.
Chọn lựa và kỳ kèo mặc cả, cuối cùng bà mẹ đã mua được chiếc kính với giá 35 nghìn, kính to bằng nửa khuôn mặt. Cũng may kính rẻ nhưng vẫn còn mới, không bị sứt sẹo, sượt sát gì không tất cả những người đi chơi chợ thử kính nhìn đời chỗ nào cũng thấy thấy đời sước! Cô con gái sành điệu cũng không kém, bới bới lục lục tung cả gian hàng rồi nhưng không chọn được cái nào ưng ý. Liền bỏ sang gian hàng bên cạnh.
Chủ nhân của gian hàng kế bên là một anh cao to đẹp trai nói giọng ngọt sớt, à ơi mời cô con gái mua vòng. Chẳng nhẽ mẹ mua mà con lại không mua. Bực mình, cô chọn một chiếc vòng ngũ sắc, mỗi màu là một kiểu hạt khác nhau. Một chiếc quàng cổ, một chiếc quấn tay loằng ngoằng như rắn. Anh bán vòng đã túm được một vị khách sộp. Bỏ tiền vào túi cười hả hê. Thấy cũng thật lạ, và cũng thật lãng phí, toàn những anh cao to đẹp trai nhưng lại đứng bán vòng, nơ, với guốc dép nơi kẻ chợ.
Lững thức trước mặt tôi là 1 đôi, tôi đoán chắc là mới chớm yêu nhau. Trông anh người mảnh dẻ, cao cũng khoảng được 1m65, người nhẹ cân chứ không nói là gầy nhẳng mà có lẽ do xương bé. Đầu anh hói, trán dô, nước da nâu nâu Hàn Quốc, may anh mặc sơ mi cắm thùng nên cũng che bớt đi được phần nào tấm thân còm. So với chị thì trông anh có vẻ già hơn tuổi khá nhiều. Ước chừng anh cũng đã vượt qua ngưỡng tuổi băm nhăm. Nếu không ở chốn đông người trong cái chợ đêm ồn ào này mà ví thử như đang ở sa mạc vác cái cung tên trên người, đóng độc mỗi chiếc khố thì trông anh chẳng khác gì diễn viên tài tử điện ảnh đóng trong phim Đến Thượng Đế cũng phải cười. Tay trong tay anh dắt chị đi chơi chợ, chợ Đêm Hà Nội, không phải chợ Tình Sapa. Chị trắng trẻo, thấp hơn nhưng trông có vẻ to con hơn anh chút xíu. Chị dụt dè e thẹn sóng đôi bên cạnh anh, nhưng vẻ mặt thỉnh thoảng ánh lên sự tinh nghịch khi phát hiện ra điều gì mới. Tới hàng nào có gì lạ chị kéo anh vào xem. Qua dãy bán vòng, hàng kính, nơ … là đến kiot không hiểu bán gì rất đông. Các bà các chị xúm vào nhặt nhặt, chọn chọn. Cô gái đã biết chắc là bán cái gì, vội vờ rời tay anh chàng hướng về phía kiot đó. Tới nơi, cười rất tươi rồi vồn vã gọi:
- Anh ơi, xem cái này hay lắm này!
Anh chàng chưa đi chợ đêm bao giờ, thấy cô bạn gái gọi, tin ngay. Háo hức tiến lên rồi chen vào bằng được đám đông. Vào tơi nơi anh ngượng chín người, thì ra là gian hàng bán phụ tùng dành cho các quý bà quí cô dùng để “Nâng niu bầu sữa Việt”, mặt anh đỏ tưng bừng vì ngượng, anh quay ngoắt người lùi bước. Cô bạn gái lúc này đã vọt lên phía trên ôm mồm cười sắng sặc. Vừa tức vừa buồn cười vì sự tinh nghịch của cô gái, anh tiến nhanh, nắm tay cô rồi cốc yêu một cái vào đầu cô rõ đau.
Lạ nhất, là trong chợ Đêm lại bán cả chuột bạch. Thời buổi này còn ai nuôi chuột bạch nữa đâu trừ những phòng thí nghiệm. Nhìn thấy chuột đã chết khiếp rồi nói gì đến nuôi. Bị cô gái lừa cho một vố, anh chàng lúc nãy giờ đã tìm được cách trả thù – Kiểu trả thù vặt của Adam đây ! Biết chắc cô gái sợ chuột, anh cầm tay cô kéo rồi dí vào lồng chuột. Cô gái mặt biến sắc, cắt không còn hạt máu thét lên kinh hoàng:
- A a…aaaaa ! A..aa a…a !
Vừa hét, cô vừa nhảy lò cò tưng tưng. Cả góc chợ nhốn nháo quay lại nhìn cô bởi tiếng hét. Trời ! Thế mà mọi người cứ tưởng anh ta làm gì cô ta giữa chợ cơ đấy ! Một sự hiểu nhầm tai hại.
Những con chuột bạch trong lồng thấy đông, cũng nhốn nháo rúc vào thành lồng loạn xạ tìm chỗ thoát. Một con húc vào lồng mạnh quá, may mắn đã thoát được ra ngoài. Nhảy vọt lên cao. Lại tiếng hét nữa vang lên, rồi tiếp theo là một dây chuyền phản ứng hét từ cô này đến cô khác. Chuột chạy lòng vòng, còn các cô nhảy gái tưng tưng lên vì sợ. Thế này mà có thêm cái giàn loa amply sập sình nữa chắc chắn góc chợ đêm nay sẽ thành vũ trường New Century 2, trình diễn vũ điệu Pasodop giũa chàng hoàng tử chuột và các cô gái. Một điệu nhảy thật bốc mà không cần phải qua bất cứ khóa đào tạo nào dành riêng cho các quí cô nơi góc chợ đêm nay. Con chuột bạch sau một vòng múa lượn dưới chân các cô cũng tìm được chỗ ẩn nấp. Các cô đã hoàn hồn trở lại. Còn thủ phạm làm cho con chuột thoát được ra ngoài, chắc lúc này cũng được một mẻ cười khoái trí.
Mà hôm nay đẹp trời thế nào, ban Quản lý chợ cũng rõ khéo, khi xếp anh bán chim khướu đầu đỏ cuối chợ ngay cạnh hàng bán váy. Duyên quá cơ ! Làm cho khối người vào chơi chợ có sự tưởng tượng so sánh khập khiễng đúng đến độ không sai vào đâu được. Lồng thì có chim còn váy không có chim. Mở lồng thì chim bay ra, còn giở váy ra thì.... hát liên khúc nhé: "Chim ơi đừng bay nhé, hoa ơi hãy tỏa hương để cho đôi bạn trẻ đón xuân về" , "Con chim non trên cành cao hót véo von hót véo von, em yêu chim em mến chim vì mỗi ngày chim hót em cười". Ôi ! Ban Quản lý chợ thật tuyệt vời, chẳng hiểu vô tình hay hữu ý mà làm cho một góc cuối chợ thêm đặc sắc hẳn.
Đi thế mà cũng mỏi chân, hoa mắt, ngạt thở. Trăm thứ bà rằn được bày bán. Số lượng hàng bán được không nhiều, người mua chủ yếu đi xem là chính. Tây, Ta mướt mát mồ hôi, mùi thức ăn nhanh, mùi bánh kẹo, mùi hoa quả lẫn lộn, càng tạo cho không khí trong chợ đêm thêm ngột ngạt.
Ưu điểm lớn nhất của chợ đêm là giá rẻ, nhiều loại hàng, nhiều kiểu dáng, nhưng cũng làm thất vọng lớn cho các du khách từ phương xa tới. Chợ không toát lên được nét đặc sắc gì của Hà Nội, các sản phẩm được bày bàn chủ yếu của Trung Quốc tràn vào. Người xem, đặc biệt là các du khách nước ngoài không còn có cảm giác được gặp gỡ một không gian chợ với những mặt hàng truyền thống của Việt Nam. Ngay cả những món quà ăn đêm về mặt hình thức, chất lượng đến mức độ vệ sinh an toàn thực phẩm cũng không được kiểm định chặt chẽ. Việc sáng tạo ra không gian chợ là một ý tưởng hay, vừa có thêm chỗ giải trí cho mọi tầng lớp nhân dân, qua đó cũng là một hình thức quảng bá thu hút khách nước ngoài về nét đẹp văn hóa của người Hà Nội. Nên chăng các nhà quản lý tạo cho chợ một nét đẹp riêng giữa lòng thủ đô Hà Nội chứ không đơn thuần chỉ là nơi để xả những món hàng giảm giá, đồ thanh lý khi chuyển mùa, mua rồi bỏ đấy không dùng.
Nhưng cũng thật thú vị, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết sau khi đi chơi chợ (???!). Ai không tin cứ một lần ghé qua chợ Đêm Hà Nội thử xem. Chắc hẳn sẽ còn nhiều điều thú vị hấp dẫn hơn nữa trong những buổi họp chợ sau. Hy vọng thế .
---------Meo------
No comments:
Post a Comment