Ou est l'écho de l'amour

Mời mọc

Thằng mất dạy, càng ngày càng mất dạy. Tao phải bớt chút thời gian tối nay để làm việc với mày. Hơn 2 tuần nay rồi mày quá mất dạy.

Không hiểu mày ở cái hang cùng ngõ hẻm nào mày ra rồi mày kéo bè kéo cánh về đây làm loạn nhà bà. Càng lớn mày càng béo và càng béo thì mày lại càng mất dạy và bất trị. Đã 3 tuần từ hôm tao về, mày béo lên trông thấy.

Miếng thịt ngon như thế đưa cho ăn lại còn ưỡn ẹo. Đói bỏ mẹ ra lại còn sĩ hão, ngửi mới hít rồi lượn. Gớm cành cao, xơi thì xơi đi còn đòi hỏi gì nữa. Thịt lợn luộc ngon thế cũng không ăn. Lại phải đổi món khác, cho hẳn ăn thịt vịt luộc. Tao tiếc đứt ruột để dành cho mày đấy thế mà vẫn chỉ lượn lờ ở vòng ngoài ngửi mới hít. Thời buổi thóc cao, gạo kém , lũ lụt dân Miền Trung còn chả có thịt mà ăn nữa đằng này có thịt cho ăn lại còn sĩ không ăn cứ mắt trước mắt sau chạy ra chạy vào , vờ vịt sợ coletoron ư, sợ mỡ máu ư , sợ gút ư hay cũng lại sợ cả cao huyết áp nên không ăn thịt để đêm lôi mướp của bà ra chén hết 1 quả lúc nào không hay

Đêm hôm kia, đói rồi hả, đấy cứ phải chui thẳng vào dựt lấy mà ăn thế có phải tốt không.
Thằng này mức độ mất dạy tỉ lệ thuận với mức độ béo khỏe béo đẹp, vào xơi protein rồi lôi xềnh xệch cả cái buồng như cái tàu hỏa con đi được 5 - 7 viên gạch rồi mất hút làm "Chiếc buồng sập cửa" phạch phạch mấy cái rồi nằm chỏng chơ.

Sáng hôm qua cái máy tính tự nhiên có bãi nước ở trên dinh dính, chả hiểu nước gì ? - Còn nước gì vào đây nữa. Trưa nay về nhìn thấy rất nhiều vết chân trần trên... bàn phím. thằng mất dạy làm tao phải nói nhịu.

Chiều thí cho hẳn miếng sườn nướng lá chanh mật ong thơm phức, đến người lúc đói ngửi còn muốn sập bẫy nữa là chẳng nhẽ mày cứ sĩ hão mãi. Thôi đói thì vào mà ăn đi, gớm tao mời mọc mãi. Thời buổi này chả ai được tao sùng ái dọn sẵn rồi mời mọc ăn nhiều đạm thế này đâu. Vào cố dành giật , cố mà bon chen dành lấy miếng ăn chứ ngoài kia xô bồ lắm, ô hợp lắm có ra dành giật lấy miếng ăn cũng vất vả con ạ. Sườn tao nướng thơm lắm đấy ! Vào mà ăn cho béo chứ hôm nay bà thấy mày có vẻ hốc hác, bà thấy mắt mày trố lồi ra hơn hôm qua rồi đấy. Chắc đói lắm hả. Cố mà giật cái lò xo thật mạnh vào, làm cú giật dứt điểm để đời đi mới được miếng mồi to, chứ đừng có liếm láp làm gì hay đừng gặm nhè nhẹ ăn dần ăn dè hết xong lại chạy ra thập thò ở cửa buồng rồi giương mắt rung râu hỏi tao: "Sườn nướng có còn không ?" là tao lại thêm lộn ruột. Thế là hèn lắm. tao chả còn Euro nào mà mua sườn nướng cho mày ăn nữa. Miếng cuối cùng đấy.
Ăn đi cho tao còn có tia hi vọng được ngắm mày với KẾT QUẢ SẬP BẪY: "DƯƠNG TÍNH" vào sớm mai thức giấc


------------- NHÀ CÓ CHUỘT bẫy mãi chưa được ----------------

1 comment:

tuandung62 said...

Nghe như mượn người để chửi chuột và mượn chuột để chửi người ý nhỉ. Thâm quá ta