Chuyến phượt cõng chữ lên non quả là mệt nhưng cũng vui.
Khi gặp thầy hiệu phó hồ hởi khoe thực hiện chủ trương của sở của bộ nên đã khuyến khích các thầy cô tự trang bị được 100 % máy tính ở nhà. Nghe thấy cũng mừng vì có máy tính nên các thầy cô giáo ít nhiều cũng được tiếp xúc với công nghệ. Lại vui hơn nữa khi nghe thầy hiệu phó khoe năm nay khuyến khích các thầy cô phấn đấu mua máy tính xách tay để thực hiện chủ trương "ứng dụng công nghệ thông tin trong giảng dạy". Thế này thì mừng quá, các thầy cô dưới này mà phấn đấu được như thế thì các em học sinh cũng được hưởng phúc lây.
Nhưng trình độ tin học các thầy cô thế nào thầy nhỉ ? Thầy hiệu phó ngừng một lúc rồi bảo trình độ các thầy cô cũng khá rồi đấy.
Vâng, cái này để lên dạy rồi em sẽ hỏi cụ thể.
Quả thật, trong chăn mới biết chăn có rận. Các thầy cô 100% có máy tính lâu rồi nhưng việc sử dụng máy tính thì quả là không biết oánh giá thế nào cho phải đạo ?! Toàn những thầy cô tốt nghiệp đại học sư phạm Hà nội ra trường về phục vụ quê hương đấy, nhưng nhiều cái tư duy thì đúng là em cũng bó hai chi trước, trói gô hai chi sau :))
Giờ thực hành, phát cho mỗi người một tờ bài tập để làm thực hành, tất nhiên trong bài thực hành thì AK có đánh cái dấu chấm hỏi để mọi người sử dụng hàm tính toán rồi đưa kết quả, nhưng vẫn có một số học viên hỏi là em có phải điền dấu hỏi vào bài làm không ? - Iêm cũng đến chịu chứ không bưỡn, không hiểu các bác thinking cái gì nữa.
Đến lúc làm cái ví dụ minh họa cho bài giảng môn sinh vật, chú thích cho hình thì AK đề là "Gấu bắc cực" nhưng máy tính không có ảnh con Gấu bắc cực nào cả mà phòng lại không nối mạng nên lấy đại một ảnh con chó mực cho vào. Và nói rất nhanh phần này nhưng quên không nói đây chỉ là ảnh minh họa. Vừa dứt cái ví dụ cho các học viên xem thao tác chèn ảnh thế nào vào cái phần mềm Violet thì đã có một học viên phát biểu luôn là: "Rõ ràng em thấy cô bảo là ví dụ về Gấu Bắc Cực, nhưng sao ảnh lại là con chó, em thấy con này là con chó chứ có phải Gấu bắc cực đâu" - Đúng là thắc mắc rất chính xác, vì lúc nãy trong lúc làm thực hành mình quên không nói với cả lớp là máy tính của mình không có ảnh con Gấu bắc cực nên phải thay tạm bằng con Chó mực =))
Phòng học, được trang bị khoảng 40 máy thì chỉ có 15 máy hoạt động, 3 đến 4 máy dùng chung một cây, tất nhiên là không có máy in rồi. Lắm lúc đang học, sụt điện là tắt ngóm hết cả mãi mới khỏi động lại được. Khi máy khỏi động lại được rồi, tranh thủ có máy trường, một học viên nghiến răng nghiến lợi nhấn chuột vào biểu tượng in rất nhiều lần mà không thấy nó in ở đâu và không thấy tờ giấy nào in ra cả, gọi thất thanh hỏi Giáo viên : Cô ơi, em ấn chuột vào pờ rin mãi mà nó không ra giấy.
Nghe thấy mà não hết ruột, làm gì có máy in mà in, AK vừa cười vừara nhẹ nhàng bảo đùa anh chờ tôi cho tờ giấy vào mồm đã rồi mới in được chứ. Cả lớp cười rinh rích. Tưởng thế đã yên, một cậu ngồi bên cạnh lại dướn người thò nửa cái mặt lên trên cái màn hình hỏi: cô ơi thế giấy in nó ra đường nào ?
Vừa buồn cười vừa ức chế, không hiểu sao lúc đấy lại mạnh mồm và tự tin đến thế, AK trả lời luôn rất vô tư mà không hề nao núng: Vào đường nào thì ra đường đấy !
Cả lớp phá lên cười.
Lại nói đến cái chuyện nói ngọng và đọc tiếng anh nữa, chẳng phải chê bai hay gì nhưng không thể hoãn cái sự cười lại được. Học viên - cô giáo dạy tiếng anh hẳn hoi ngồi làm rồi hướng dẫn đồng nghiệp bên cạnh: mày ấn vào "pho mát" rồi "cờ ních" vào đấy rồi "1 i ét, 2 lâu lâu", sau đấy mày ấn "lếch" rồi ấn "phi lít" (thì ra công nghệ thông tin là ở chỗ đấy... chả cần biết là gì chỉ cần nhớ là Một lần bấm Yes, 2 lần Bấm No, No - là công nghệ được thực hiện :)) )
Cổ họng cứ rung bần bật, mình đã là cái đứa đọc tiếng anh chuối mắn nhất rồi, nhưng nghe quả phát âm tiếng anh theo kiểu núi rừng Yên Thế thì đúng là "chào bác em ngược". Ngứa mồm, cộng thêm tinh vi và để cho lớp đỡ tẻ nhạt nhưng không đến nỗi thô thiển AK đùa tếu: lớp mình đọc tiếng anh thế này chẳng khác gì tôi ngày xưa bị cô giáo bắt phát âm động từ "nấu cơm - cook" chia ở thì quá khứ đến 4, 5 lần vì phát âm sai. Cả lớp lại phá lên cười, mình tưởng lớp chỉ đọc lại nho nhỏ thôi, nhưng tưởng vẫn là tưởng mà còn hơn thế lớp được thể còn đồng loạt phát âm lại "cúc cựt" rất chi là to.
Nghĩ bụng, phát âm thế vẫn chưa bằng AK "Cúc cựt" phát nào là ra "cúc Cựt" phát nấy.
Được cái, các thầy cô trên này sống rất tình cảm, rất hiều khách, mọi người rất quan tâm đến đời sống tinh thần và vật chất cho cô AK - chắc tại thấy mình dạy cũng nhiệt tình giảng lý thuyết rồi lại làm thử luôn cho xem đến 3 - 4 lần lại còn lần lượt đi từng bàn cầm tay di chuột. Tuần thứ 3 lớp tiến bộ hơn rất nhiều, làm đã nhoay nhoáy . Thế là mừng rồi.
Tối về các thầy cô còn chúc AK ngủ ngon (học tối thứ 7 mà) , sáng ra hỏi AK đêm có ngủ được không có lạnh không, còn được một bịch ngô mới bẻ ở đồng mang về nhà nữa còn dặn AK mang về nhớ luộc luôn không nó mất ngọt. Cảm động quá. Về khoe với bà chị cả là em được một bịch ngô mang về, bà chị thất thanh sao mày không chia cho nhà chị với. Vâng, lần sau nhé, em quên không khoe chị là em được một bịch nhỏ, 11 bắp !!! :))
Khi gặp thầy hiệu phó hồ hởi khoe thực hiện chủ trương của sở của bộ nên đã khuyến khích các thầy cô tự trang bị được 100 % máy tính ở nhà. Nghe thấy cũng mừng vì có máy tính nên các thầy cô giáo ít nhiều cũng được tiếp xúc với công nghệ. Lại vui hơn nữa khi nghe thầy hiệu phó khoe năm nay khuyến khích các thầy cô phấn đấu mua máy tính xách tay để thực hiện chủ trương "ứng dụng công nghệ thông tin trong giảng dạy". Thế này thì mừng quá, các thầy cô dưới này mà phấn đấu được như thế thì các em học sinh cũng được hưởng phúc lây.
Nhưng trình độ tin học các thầy cô thế nào thầy nhỉ ? Thầy hiệu phó ngừng một lúc rồi bảo trình độ các thầy cô cũng khá rồi đấy.
Vâng, cái này để lên dạy rồi em sẽ hỏi cụ thể.
Quả thật, trong chăn mới biết chăn có rận. Các thầy cô 100% có máy tính lâu rồi nhưng việc sử dụng máy tính thì quả là không biết oánh giá thế nào cho phải đạo ?! Toàn những thầy cô tốt nghiệp đại học sư phạm Hà nội ra trường về phục vụ quê hương đấy, nhưng nhiều cái tư duy thì đúng là em cũng bó hai chi trước, trói gô hai chi sau :))
Giờ thực hành, phát cho mỗi người một tờ bài tập để làm thực hành, tất nhiên trong bài thực hành thì AK có đánh cái dấu chấm hỏi để mọi người sử dụng hàm tính toán rồi đưa kết quả, nhưng vẫn có một số học viên hỏi là em có phải điền dấu hỏi vào bài làm không ? - Iêm cũng đến chịu chứ không bưỡn, không hiểu các bác thinking cái gì nữa.
Đến lúc làm cái ví dụ minh họa cho bài giảng môn sinh vật, chú thích cho hình thì AK đề là "Gấu bắc cực" nhưng máy tính không có ảnh con Gấu bắc cực nào cả mà phòng lại không nối mạng nên lấy đại một ảnh con chó mực cho vào. Và nói rất nhanh phần này nhưng quên không nói đây chỉ là ảnh minh họa. Vừa dứt cái ví dụ cho các học viên xem thao tác chèn ảnh thế nào vào cái phần mềm Violet thì đã có một học viên phát biểu luôn là: "Rõ ràng em thấy cô bảo là ví dụ về Gấu Bắc Cực, nhưng sao ảnh lại là con chó, em thấy con này là con chó chứ có phải Gấu bắc cực đâu" - Đúng là thắc mắc rất chính xác, vì lúc nãy trong lúc làm thực hành mình quên không nói với cả lớp là máy tính của mình không có ảnh con Gấu bắc cực nên phải thay tạm bằng con Chó mực =))
Phòng học, được trang bị khoảng 40 máy thì chỉ có 15 máy hoạt động, 3 đến 4 máy dùng chung một cây, tất nhiên là không có máy in rồi. Lắm lúc đang học, sụt điện là tắt ngóm hết cả mãi mới khỏi động lại được. Khi máy khỏi động lại được rồi, tranh thủ có máy trường, một học viên nghiến răng nghiến lợi nhấn chuột vào biểu tượng in rất nhiều lần mà không thấy nó in ở đâu và không thấy tờ giấy nào in ra cả, gọi thất thanh hỏi Giáo viên : Cô ơi, em ấn chuột vào pờ rin mãi mà nó không ra giấy.
Nghe thấy mà não hết ruột, làm gì có máy in mà in, AK vừa cười vừara nhẹ nhàng bảo đùa anh chờ tôi cho tờ giấy vào mồm đã rồi mới in được chứ. Cả lớp cười rinh rích. Tưởng thế đã yên, một cậu ngồi bên cạnh lại dướn người thò nửa cái mặt lên trên cái màn hình hỏi: cô ơi thế giấy in nó ra đường nào ?
Vừa buồn cười vừa ức chế, không hiểu sao lúc đấy lại mạnh mồm và tự tin đến thế, AK trả lời luôn rất vô tư mà không hề nao núng: Vào đường nào thì ra đường đấy !
Cả lớp phá lên cười.
Lại nói đến cái chuyện nói ngọng và đọc tiếng anh nữa, chẳng phải chê bai hay gì nhưng không thể hoãn cái sự cười lại được. Học viên - cô giáo dạy tiếng anh hẳn hoi ngồi làm rồi hướng dẫn đồng nghiệp bên cạnh: mày ấn vào "pho mát" rồi "cờ ních" vào đấy rồi "1 i ét, 2 lâu lâu", sau đấy mày ấn "lếch" rồi ấn "phi lít" (thì ra công nghệ thông tin là ở chỗ đấy... chả cần biết là gì chỉ cần nhớ là Một lần bấm Yes, 2 lần Bấm No, No - là công nghệ được thực hiện :)) )
Cổ họng cứ rung bần bật, mình đã là cái đứa đọc tiếng anh chuối mắn nhất rồi, nhưng nghe quả phát âm tiếng anh theo kiểu núi rừng Yên Thế thì đúng là "chào bác em ngược". Ngứa mồm, cộng thêm tinh vi và để cho lớp đỡ tẻ nhạt nhưng không đến nỗi thô thiển AK đùa tếu: lớp mình đọc tiếng anh thế này chẳng khác gì tôi ngày xưa bị cô giáo bắt phát âm động từ "nấu cơm - cook" chia ở thì quá khứ đến 4, 5 lần vì phát âm sai. Cả lớp lại phá lên cười, mình tưởng lớp chỉ đọc lại nho nhỏ thôi, nhưng tưởng vẫn là tưởng mà còn hơn thế lớp được thể còn đồng loạt phát âm lại "cúc cựt" rất chi là to.
Nghĩ bụng, phát âm thế vẫn chưa bằng AK "Cúc cựt" phát nào là ra "cúc Cựt" phát nấy.
Được cái, các thầy cô trên này sống rất tình cảm, rất hiều khách, mọi người rất quan tâm đến đời sống tinh thần và vật chất cho cô AK - chắc tại thấy mình dạy cũng nhiệt tình giảng lý thuyết rồi lại làm thử luôn cho xem đến 3 - 4 lần lại còn lần lượt đi từng bàn cầm tay di chuột. Tuần thứ 3 lớp tiến bộ hơn rất nhiều, làm đã nhoay nhoáy . Thế là mừng rồi.
Tối về các thầy cô còn chúc AK ngủ ngon (học tối thứ 7 mà) , sáng ra hỏi AK đêm có ngủ được không có lạnh không, còn được một bịch ngô mới bẻ ở đồng mang về nhà nữa còn dặn AK mang về nhớ luộc luôn không nó mất ngọt. Cảm động quá. Về khoe với bà chị cả là em được một bịch ngô mang về, bà chị thất thanh sao mày không chia cho nhà chị với. Vâng, lần sau nhé, em quên không khoe chị là em được một bịch nhỏ, 11 bắp !!! :))
No comments:
Post a Comment