Ou est l'écho de l'amour

Tôi ơi tiếp bước chặng đường.



Tôi ơi tiếp bước chặng đường.

"Tôi về bên kia ấy
Ơi con đò sang ngang
Tiếp một mùa lá sang
Bước chân ai lẻ bóng
Chặng nào của riêng tôi
Đường vẫn xa vời vợi..."

Tranh không lời

Tranh không lời
Lòng rối bời
Ngoài sân
Đêm xuống
Sương rơi
Sao trên trời
Đâu chẳng thấy
Thấy chơi vơi
Con thuyền trăng
Lả lơi…
… rơi
……….. rơi
……………..rơi

Meo AK
Thỉnh thoảng mềnh rặn ra thơ hay ra phiết hí hí

Đôi khi ta thèm lang thang như gió

Đúng là tuổi Ngựa, một ngày không ra khỏi nhà là nhớ Hà nội lắm. Lâu lâu mới có dịp làm một tua quanh Hồ Hoàn Kiếm. Chắc nhiều điều thú vị lắm đây.
Mọi thành phần, mọi lứa tuổi tề tịu dọc ven hồ với đủ kiểu đủ dáng.

Một góc hồ, nhạc nhã sập sình vang dội dành cho các bà các cô từ U40 trở lên tập erobic, còn các bà U 56 trở lên cầm gậy múa tầm vông. Các chị quần áo bó sát người, thân hình ngồn ngộn nhảy tưng tưng theo nhạc để giảm béo. Nghe nói muốn tham gia lớp này rất dễ chỉ cần đóng 3 chục nghìn cho một chị đứng một mình, nhảy một mình ở hàng trên cùng là tối tối bạn được tham gia vào lớp học.

Những người không muốn tập theo tập thể thì chạy bộ, giữa lòng Hà Nội trông ai cũng hừng hực một tinh thần thể dục “Sống phải khỏe và đẹp”. Cùng với trang phục thể thao hiện đại dường như ai nấy có gì đẹp đều lộ thiên đem ra khoe thiên hạ hết cả. Một dải khăn xanh đỏ trắng chít trên đầu, tất trắng, giầy thể thao trắng muốt, quần lửng cạp trễ, áo 3 lỗ hở đến cả bát rốn. Mấy chị mấy anh guồng chân rất nhanh và đều, mặt lạnh tanh, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại. Đi sát vào ven bồn hoa là mấy cụ già thong thả bách bộ. Hồ Gươm như xanh hơn trong hơn, thỉnh thoảng gió thổi đưa theo làn gió mùi tanh tang nồng nồng của nước Hồ đã lâu chưa được xử lý. Dưới gốc cây gạo túm năm tụm ba lố nhố kẻ đứng người ngồi xổm người cởi trần trùng trục, gày dơ xương sườn, trẻ có, trung niên có, già có đang ngồi đánh cờ, cả bàn cờ mỗi người chỉ chỏ đánh một kiểu, thỉnh thoảng câu tục tĩu lại vang lên.

Trên các ghế đá từng đôi nam nữ ngồi tâm sự, có đôi hăng quá ôm chặt lấy nhau như rễ cây si bám vào lòng đất, rồi cứ thế chùn chụt như thể chốn hồn thiêng sông núi chỉ có hai người làm những ai đi qua cũng phải đỏ mặt. Hai đứa bé ở tổ bán báo xa mẹ đi bán báo gần đấy thấy vậy rất tò mò, thằng lớn tuổi núp sau gốc cây đứng nhìn xem họ làm gì, thằng nhỏ tuổi hơn cũng nhấp nha nhấp nhổm háo hức tò mò không kém. Líu díu đứng thế nào dẫm luôn vào chân thằng anh, thằng anh kêu oai oái quát inh ỏi:
- Đồ ngu, đứng yên mà xem.
Đôi trai gái thấy tiếng la dật mình ngưng phim, khi ngẩng lên hai đứa trẻ thụt đầu lại sau gốc cây, không thấy động tĩnh gì cả hai lại tiếp tục diễn phim rất đạt mà không cần đến đạo diễn Khải Hưng.
Đi tiếp lên quãng giữa được nửa vòng hồ thấy nhắng nhít bên vệ cỏ là hai con cún cứ xoắn xít ôm chịt lấy nhau. Chợt nhớ tới câu chuyện vui của Halloween kể cho nghe. Có hai chị em cô bé dắt nhau đi vòng quanh hồ, trông chừng cô chị khoảng đôi mươi, thằng em độ 4 hay 5 tuổi gì đó. Trong thế giới tự nhiên trong sáng xung quanh bé hẳn có nhiều điều chưa thể lý giải nổi, đang dung dăng dung dẻ chợt thằng em thấy hai con chó đang chồm lên nhau đầy hoang dã và tự nhiên, rất thắc mắc với câu hỏi cửa miệng “ Vì sao lại thế ?” của các cháu mẫu giáo, thằng em hỏi cô chị với một giọng còn ngọng líu ngọng lô:
- Chị ơi, hai ton tó nó đang làm gì thế ?.
Giật mình với câu hỏi khá hóc búa lại quá tế nhị của thằng em, không biết trả lời thế nào cô nhanh trí âu yếm trả lời:
- Hai con chó nó đang cãi nhau đấy, em nhìn bóng bay ở kia đẹp không kìa.!
Cô chị với tay chỉ theo người bán bóng bay cho thằng em xem, nhưng cu cậu cũng chẳng màng.
Thằng cu em vẫn thấy câu trả lời chưa thỏa đáng, có lẽ đầu óc trong sáng hồn nhiên ngây thơ của nó vẫn thấp thỏm thắc mắc tại sao chó lại không cãi nhau bằng mồm. Nó nằng nặc đòi cô chị dừng lại cho xem 2 con chó cãi nhau trong khi cô chị cứ cầm tay lôi xềnh xệch thằng em thoát khỏi tầm ngắm có hai con chó. Bị kéo đau quá cu cậu khóc chu chéo đòi dừng lại xem:
- Không…ông, em xem hai ton tó cãi nhau đã !
- Không phải hai con chó đang cãi nhau đâu – giọng một tên thanh niên lạ hoắc, đầu đội mũ lưỡi chai quay ngược ra đằng sau, cổ đeo chiếc dây chuyền to tướng đã cáu ghét đen đen, dáng trông lấc cấc với vẻ mặt rất ngầu đời hướng vào hai chị em.
Thằng bé đang cáu kỉnh, nghe thấy thế cự ngay lại:
- Hai ton tó cãi nhau, hai ton tó đang cãi nhau chứ !
- Không phải, thằng ngu, mày biết gì !
- Hai ton tó nó đang cãi nhau. Chị em bảo thế ! – không chịu thua, lại bênh chị thằng cu gân cổ cãi.
Cô chị vừa kéo thằng em đi, vừa khẳng định lại với thằng em - hai con chó nó đang cãi nhau đấy em ạ, kệ anh ý.
Gã thanh niên, cũng không phải loại vừa, già giơ không kém, xấn xổ tiến lên phía cô gái, mặt bặm trợn dứ dứ tranh thủ nô tì vào người cô giọng rất khiêu chiến:
- Thích “cãi nhau” không ?
Cô chị mặt đỏ tưng bừng, biết là không nên dây với loại này, mặt gườm gườm không nói không rằng bế luôn thằng em tiến nhanh về phía hàng bán bóng bay.
Đường phố rầm rập tiếng xe cộ. Xung quanh hồ, ánh sáng phân bố không đồng đều, chố nhấp nháy, chỗ lờ mờ, chỗ sáng rực. Thiết nghĩ, ngành điện lực vô tình làm thế hóa lại hay, vừa tiết kiệm được điện cho nhà nước những chỗ cần tiết kiệm lại vừa tạo được không gian mờ mờ nhân ảnh cho các nam thanh nữ tú hoạt động hết công suất. Không thấy một khoảng trống nào ven Hồ là không có người lẫn có rác. Ai quét cứ quét, ai thải cứ thải, việc ai nấy làm, có lẽ chỉ những thùng rác quanh Hồ là sạch nhất vì chẳng bao giờ phải chứa đựng thứ gì bẩn thỉu rác rưởi bên trong.
Đi về phía gần Cầu Thê Húc, thấy rung rinh một loạt cần câu chuẩn bị ra trận. Thính, trộn lẫn rượu, vỏ ốc hàng túi được đổ xuống hồ để làm mồi câu cá. Mùi thơm của thính, mùi rượu bốc lên nồng nặc. Phen này không chỉ những con cá xấu số tham ăn được thưởng thức chỗ thính này mà có lẽ cụ Rùa cũng được dịp thưởng thức rượu cuốc lủi ngay giữa lòng Thủ đô. Chắc hẳn cụ cũng ấm lòng trong cái lạnh mới chớm của mùa đông Hà Nội nên mấy năm nay cứ thấy cụ hay ngoi lên mặt nước tìm rượu ?

Có lần đi qua Hồ Hoàn Kiếm, thấy dân tình xúm đông xúm đỏ quanh Hồ xem, đoán là cụ Rùa nổi, cả hai nhanh chóng phi lên hè vào xem cụ Rùa. Đến nơi, ôi thôi, đúng chỗ nước bẩn nhất đầy rác rưởi nổi lềnh phềnh cụ lại lặn mất rồi. Ở Hà Nội bao lâu rồi mà chưa có một lần được chiêm ngưỡng dung nhan cụ. Đang mải nghĩ thì giọng một cụ già râu tóc bạc phơ khuôn mặt phúc hậu bảo Rùa lặn rồi cháu ạ. Tiếc quá,ra nhanh tẹo nữa là được xem rồi.

Ê, đu iu oăn tu sế lô ? – một anh xích lô ghé sát xe vào vỉa hè hất hàm hỏi một vị khách người nước ngoài với một giọng Anh-Việt rất phờ_luân_tờ_ly.
Mấy người nước ngoài xì xồ xua tay nguây nguẩy, kêu méc_si suốt, xua được mấy anh xích lô phía đằng trước thì phía sau đít lại bị lũ trẻ con bán theo chèo kéo. Chúng năn nỉ mời mua kẹo cao su Ching_gum_chi_chơ_phút với bưu ảnh Hạ Long và Chùa Một cột. Liếc qua mấy tấm ảnh Hạ Long, Chùa một cột tôi lại nhớ tới anh Giáo sư cũ đáng kính kể cho nghe chuyện hài hước của anh. Việt Nam mình bao nhiêu thứ để có thể làm quà cho khách ở xa sao không phát huy, cứ gì cứ phải bưu ảnh Hạ Long với Chùa một cột. Tôi đi công tác mang quà đi tặng đối tác nước ngoài, quà thì tôi không chuẩn bị mà bộ phận văn phòng lo cho chỉ việc mang đi theo mà tặng, về hỏi mới ngã ngửa ra, lần nào quà tặng cũng giống lần nào. Tặng ông Hiệu trưởng bang Texaz ở Mỹ ảnh Chùa một cột, tặng ông Chủ tịch Microsoft cũng ảnh Chùa Một cột, rồi đến cô thư ký trường Ri_su_mây_kun ở Nhật cũng được tôi tặng “Một cột”. Năm trước tôi tặng cô ý “Một cột” rồi, năm sau đi công tác quay lại làm việc, lại tặng quà lưu niệm. Cô thư ký ngày xưa ấy lại được tôi tặng thêm cho “Một cột” nữa ! Không biết từ giờ đến lúc tôi nghỉ hưu nếu còn làm việc với cô ấy thì chắc cô ấy còn được tôi tặng thêm cho nhiều cái “Một cột” lắm.

Lẵng nhẵng kiên trì bám đuôi mấy ông Tây già mũi lõ, nhưng không thuyết phục được gì, mấy đứa trẻ tội nghiệp tản ra chỗ khác. Thỉnh thoảng mải chơi quên nhiệm vụ bán hàng chúng nhặt mấy viên sỏi thi nhau ném xuống hồ, những vòng tròn đồng tâm lan toản xóa đi cái tĩnh lặng trên mặt hồ rồi dần dần lặng lẽ đan vào nhau. Mỗi một vòng tròn lan ra từ tâm như những mảnh đời từ các nơi tỏa ra bốn phương trời rồi lại đan vào nhau, cưu mang nhau khi cơ nhỡ. Mấy ông bà Tây đầm lang thang quanh dạo quanh Hồ để chờ xe tour du lịch đến đón đi đến góc đối diện với phố Hàng Giầy, chợt dừng lại đăm chiêu ngắm nhìn mấy pho tượng thạch cao mà mặt mũi ngơ ngác không hiểu là cái gì. Cứ cầm máy ảnh giơ lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng mấy vị khách Tây nhún vai buông thõng cái máy ảnh, dáng vẻ bất lực trước nghệ thuật điêu khắc bí hiểm của Việt Nam.

Gió vẫn thổi mát rượi. Chiếc xe Tour du lịch từ từ dừng bánh tại trước cửa Đền Ngọc Sơn để đón khách. Và tôi cũng theo chân đoàn Tây ba lô dạo hết một vòng hồ lúc nào không hay. Lúc này tôi lại muốn đi tiếp, muốn dạo thêm một vòng nữa vừa là để tập thể dục mà cũng vừa là để thả hồn theo gió. Nhưng có lẽ 1 vòng thế đã đủ rồi. Chỉ có những cơn gió là sướng, được bay nhảy khắp nơi, nếu được gió mang đi khắp nơi tôi cũng sẽ vui vẻ bay theo cùng gió. Lại gió, trên đường về lòng chợt hát khẽ khúc nhạc của Phú Quang:
“Đôi khi ta thèm lang thang như gió
Đôi chân vô định về miền hư vô
Đôi khi anh bỗng về giữa cơn mưa
Thương một vì sao giờ xa quá rồi
Đôi khi ta thèm nghe lời anh nói
Dẫu biết bây giờ chỉ là xa xôi…”

------Mèo AK----

Vincen Van Gogh

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Vincen Van Gogh

Chuột đến nhà đàn bà cũng đánh

Chieu nay, mot chu chuot di danh qua le da lac doanh trại của chúng ta
Sau mot hoi vong quanh choi tro u tim, tìm hầm trú ẩn. Khong chui noi canh co don va tu
tung cong doi kem, tu trong bep chu chuot phi ra truoc su hoang loang cua Cáo J.
Mot tieng ru vang len. Chuo.....ooottoooo ott !!! Image
Rooi kem theo do la tieng chan chay huynh huynh nguoi phi len gac chui vao phong
khoa trai cua - khong noi thi moi nguoi cung biet do la ai. To day Image. That la dung cam, Mama va Papa - hai dung si diet chuot cua chung ta da ra tay cuu nguoi thong kho. Tren tay ho cam mot thanh doan kiem - duoc lam tu canh canh co dua phoi kho. Nhung tieng vun vut phat ra, nhung tieng suyt suyt lien hoi.

Con chuot chi trong nhay mat da chui tot vao gam ghe salon. Choc ngoay các gầm ghế gầm bàn một hồi, rồi bang mot dong

tac dieu luyen, Juliet của Bố da choc dung bung con chuot . Mot tieng chi'iii vang len. Khong chiu noi, chu chuot lao ra. Phut ! mot phat choi lanh lung duoc tung ra dap trung lung, chu chuot nam thang do* cu lo* . Khong ne ha, Chang Jomeo cua Mama ra tay tiep them suc manh. Phut, phut !!! Một cú phủ đầu ngoạn mục ! Vụt chúng mom~ con chuot. Ợ kịch ! Ngất ợ kịch ! Con chuột nằm thẳng cẳng. hi hi, trong vong co 2 tuan ma 3 con chuot da bi tieu diet. Tại Mama đem cho con mèo lông xù đi mà. Giờ suốt ngày lo chuột, chuột. Mình sợ chuột lắm.Image

Photobucket - Video and Image Hosting

Dỗi

Có người nói chẳng bao giờ biết dỗi
Yêu còn chưa đủ dỗi làm chi
Giống như biển khi trong cơn mộng mị
Biển dịu êm nghe sóng vỗ ầm ì
Có người nói chẳng bao giờ biết dỗi
Như biển thôi, có biết dỗi là gì
Thi thoảng thôi, biển lên cơn phởn chí
Chỉ gầm gào, điên tiết tí ti
Biển gầm gào, sôi xục cuốn bờ đi
Rồi tung mình quất vào bờ rất mạnh
Than ôi, chẳng để sót thứ gì.
Bờ trơ trọi, hoang vu, ngơ ngác.
Trách biển sao ác thế biển ơi.
Biển trả lời: biển dỗi tí thôi
Nay biển lại dịu êm rồi đấy
----Meo--

Vơi đầy

"Đêm nay có nửa trăng thôi
Nửa kia ai chót cắn vỡ rồi"
Bồng bềnh trăng trôi tìm bến đỗ
Bến nào vẫn khuyết 4 mùa trăng ?

Bao lần tự hỏi phải là đây
Tơ vương nên đỗ tại bến này ?
Hồn ta là gió hay là mây
Hay là bến đỗ cho trăng đầy ?
------Meo----

Vuông cũng méo, tròn cũng méo, vơi cũng méo, đầy cũng méo ! Méo để đắp cho tròn.

Mày thít gì ? Đồ nhà quê.


Tan tầm đường phố đông đúc, xe nối xe ken dày đặc trên các tuyến phố. Xe way, spaysi, SH, dream, vespa... đủ kiểu dáng. Dòng người nhích từng phân từng phân một, cứ sáu mươi dây, đoàn kiến khổng lồ lại chuyển động sau khi nghe thấy tiếng còi toe toe lẫn cái gậy hua hua lên trời của anh cảnh sát.

Tiếng xe nổ, bụi làm đường, bụi khói xe dày đặc, Đoàn người lướt đi trong bụi mù ngạt thở. Ai cũng cố nhoi nhoi lên trước thằng trước một một bánh xe. Đến ngã tư đèn đỏ, đòan người dừng lại. Không hiểu trong lúc chờ đèn xanh mọi người nghĩ những gì nhỉ ?.

Một chiếc xe máy quá khổ kêu phành phạch nhả khói mù mịt đằng trước. Ôh - hóa ra thủ phạm là khói từ chiếc xe Min-Khơ một loại xe chạy đường trường khá nổi tiếng những năm 80. Chiễm trệ ngồi lên trên là ông tây. Xem ra trông mặt này có vẻ Nga ngố lắm. Ông Tây người to tướng, bụng phệ vươn ra rất oai vệ ngồi trên chiếc Minkhơ trông thật dáng, trên xe lỉnh kỉnh những bi đông nước và ba lô. Chiếc xe cáu bẩn bùn đất đã khô đét lại, khói nhả phùn phụt đen xì về phía sau. Hai thằng cu choai choai đi xem đạp cào cào quấn đầy lông vũ đi sau hít phải khói ho sặc sụa không chịu nổi 1 thằng cu nhìn ông tây chửi yêu: " Đ.M xe đ. éo gì mà khói mù đường. Về thay ống bô đê !"
Mọi người tham gia giao thông thấy hai thằng cu nói cũng có vẻ đúng, có lẽ xe đấy nên về thay ống bô nhưng không hài lòng lắm với cách nói của hai cậu. Thấy dân tình trố mắt nhìn mình và chủ chiếc xe Minkhơ lại vừa đươc nghe câu góp ý xanh rờn, ông Tây quay lại lừ lừ nhìn hai thằng cu đáp lại bằng một câu đã được việt hóa giọng lơ lớ nhưng quên chưa chuyển sang Unicode:

"Mày thít gì ? Đồ nhà quê !"

Nghe đến thế thôi là cũng đủ biết ông tây sống đã lâu ở Việt nam, chắc thành ma xó ở cái xứ Việt này rồi. Mọi người bấm bụng cười, vì cái chất giọng lơ lớ rất 8x của ông tây. Còn hai thằng cu chỉ nghe đến " Mày thít gì " đã rụng rời ria mép, im tịt không dám nho nhoe gì bởi chập hai thằng cu lại có khi vẫn chưa được bằng một nửa ông Tây. Cũng may, dọa đi doạ có 1 keo thì đèn đỏ chuyển sang đèn xanh không thì Trâu bò thít nhau ruồi muỗi chết.

Biết nghĩ sao về vấn đề này, cười đấy nhưng ẩn trong đó rất nhiều điều cần suy nghĩ.

Chú Tây ở lớp Cao học

Lớp cô có một chú Tây người Rumani, chú này chả học hành chi sất. Tây mà , trông cũng chả đẹp trai gì, được mỗi cái cao to như tây. Chú tây này rất ít khi đến lớp học chỉ khi nào thi thì mới đến rồi xin xỏ bảo là cho qua không Chính phủ rumani không cho tiền học và chú phải gửi điểm về cho mẹ tây đề bà tin là con trai cưng sang việt nam học Cao học. Ở lớp lại cứ hay chế cô với chú tây đấy thế mới chết chứ lị, cứ rì rà rì rầm, AK trông hơi tây tây có khi làm phéng anh Rumani đi mà đổi đời. Chết thật, ai lại thế, cô lớn 30 tuổi rồi chứ có phải 3 tuổi đâu mà chơi chò chế nhau thế! Không có nhẽ lại thế ! Không được, tự nhiên đang họ NGUYỄN lại đổi sang họ NÉT_SỜ_CU với cô thấy nó cứ làm sao ý ... :)) (người Rumani mà, nên tên của họ có đặc trưng là toàn SỜ CU với SỜ U ở cuối rất dễ nhận ra, cũng như người Nga thôi, tên của họ cũng rất dễ nhận ra vì toàn ÉT với LÉP NHÉp ở tên, hay như bọn pháp thì tên cũng rất dễ nhận ra vì toàn CHEN với TRÍCH mệt thật đúng là phức tạp, cứ làm mịa cái họ NGUYỄN như cô cháu mình lại quý phái, giản dị, đọc cũng đỡ phải méo trẹo cả mồm cả miệng) . Mà chú tây này cũng quý cô thật, không đi học nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắn tin bằng tiếng pháp hỏi thăm cô.

Học chả được mấy, chú đi dạy tiếng anh cho trung tâm Anh Ngữ London gần 3 khìn đô một tháng và ăn chơi tẹt ga, suốt ngày thấy chú sứt đầu mẻ trán, băng bó chân tay vì đi cưa gái Tây và bị chặn đường đánh, chỉ tội cho những con em nhà nào đốt tiền học để nuôi chú !

Hôm liên hoan cả lớp chú đến và dự rồi ngồi kể chuyện cho lớp là từ khi sang việt nam đã làm gần chục con ruồi rồi ! Chú còn mạnh dạn hỏi cả lũ con trai ở lớp có thích thì chú dẫn cho mấy em tây. Lớp cứ ngớ người, và chú cũng ngớ người không hiểu sao ta lại ngớ ra khi nghe tây hỏi thế. Mặt chú nói kể thản nhiên như không khi chú cho cả lớp xem danh sách tên các em trong list điện thoại của chú. Lớp ta mắt tròn mắt dẹt.

Chưa hết, dân việt nam một số phần tử đúng là đáng lên án thấy tây có tiền là xán vào, nhưng mà từ bần tiện đến đại gia xem ra vẫn có gì đó thâm - rất việt Nam và đôi khi có những câu khen cũng như chê thì phải nói là nghệ thuật đến tuyệt vời và thật đúng với câu: ĐẾN BỐ TÂY CŨNG Đ' HIỂU ĐƯỢC ! Vò đầu bứt tai một hồi, chú đưa ra cái tin nhắn của một em tên là Loan với dòng chữ nhắn rất duyên dáng " Your hoasung is very long and thick" Cả lớp đọc xong phá lên cười, đóan ra ngay con Ma nữ vừa cùng chú ta cưỡi mây, nhìn cả lớp cười mà mặt chú Theo_đo_ con_ti nét_Sờ_Cu (tên cúng cơm của chú Rumani) thộn ra như ngỗng ỉa. Chú không hiểu câu đó có ý nghĩa gì, kêu tra hết từ điển rồi mà vẫn không hiểu.

Sau bọn lớp phải bảo chú tách những từ này, từ này trong câu riêng ra ... Trời đúng là của nợ , THẬT LÀ ĐẾN BỐ TÂY CŨNG Đ..ẾCH HIỂU ĐƯỢC ! Lúc đó thấy chú tây gật gù tâm đắc, chắc đang nghĩ mưu để làm thế nào nhận được tin hót hơn chẳng hạn như " Your hoasung is very very very ... and ... and ..." Đấy, cái sự kết hợp giao thoa giữa hai thứ ngôn ngữ Á, Âu nó thâm thúy đến vậy, nói thật chứ riêng cái câu đây mà chọn cho vào trong đề thi TÔ PHỜ hay TÔ ÍCH hay Ai EO gì đó thì đúng là chắc chắn chả thằng cha nội nào tích đúng cả, chả thằng cha nội nào đạt ngưỡng 530 điểm để mà trở thành lưu học sinh Việt Nam ở nước ngoài cả. Hèn gì, mình chầy chật mãi môn tiếng anh là thế :))

Nói nhiều quá nhỉ, nói nhiều rồi lại thành nói dai, nói dai lại thành ra nói dại. Đôi khi ngắn (nói ngắn) lại hay hơn dài, nhưng ở đời lắm thằng lúc cần mà không dài (nói dài) lại đâm ra khốn.

Cô lái đò ơi…

Rõ khổ,đêm qua ngồi ôn thi mà có ôn được cái gì đâu, đọc tài liệu được một lúc là lại ngắc ra. Hệt như đường mạng Internet của cái ông VietNam vậy, được một tí lại ngắc ra, đít_sờ_cô_nếch đây mà. Chán quá mở nhạc để nghe. Hôm nay nghe Cô lái đò vậy.

Mạng chậm quá, load mãi chưa được, thôi chưa được thì tự dạo nhạc tự hát tự nghe vậy. Tưng tứng từng tưng…. Dạo bằng mồm được một lúc mới load được có 30%.
Phụ huynh ở dưới nhà nghe thấy, chắc là đã căng thẳng lắm nên kêu vọng từ dưới nhà lên, tứng tứng cái bài gì thế ??!! Son_phi_ê của mày tồi quá.(Khổ, Ông già được đào tạo trong môi trường Francaise, phăng_se_sờ từ bé nên giờ thỉnh thoảng cụ nhà lại sờ_phăng_se một tí cho “ló máu”, cho “ló đỡ quên” ).
Biết là bị chê nhạc ly’ tồi , và trong lúc chờ đợi load tiếp bản nhạc, thay vì dạo đàn mồm mình chuyển hẳn sang hát. Hát đủ để mình nghe và ở dưới nhà cho cụ nghe thấy - trêu tí , và cũng là để khẳng định lại chính mình.


Và mình đã hát: Cô lái đò ơi…ơi. Không biết cô có còn nhớ Bố…ooooo tôi”
Lần thứ nhất, cụ chưa nghe thấy, lần thứ hai mình volum bằng mồm to hơn tí Cô lái đò ơi…ơi. …”, lần thứ 3 này to hơn lần 1 và son_phi_ê tốt hơn lần 2 “Cô lái đò ơi…ơi. Không biết cô có còn nhớ bố...” đang hát mải mê thì mình dật bắn mình, Bố mình hét toáng lên: Hát lăng nhăng cái gì thế ??? !!! Sợ quá,inh cả tai, dật bắn cả mình. Thôi thế là tịt không dám hát nữa, chẹp đang hát phê, đành phải đít_sờ_cô_nếch.

May quá, đúng lúc này đã load được 100% bài hát. Và mình phải nhường sân khấu cho ca sĩ thứ thiệt cất tiếng hát bài Cô lái đò

Lần này bố mình lại từ dưới nhà vọng lên, giọng đầy hài hước: Đấy hát thế là được rồi đấy !!!! Mai bố đăng k‎ý cho con đi hát ở Sao Mai điểm hẹn 2007

Đêm, Cà phê và Tôi

Đêm, Cà phê và Tôi..
Đêm
Đặc quánh
Ngừng trôi
Tách Cà phê
Chớp mi
Buồn
Nhỏ lệ
Vị cà phê
Ngọt

Mềm đôi môi
Đắng
Ngăm ngăm
Tê đầu lưỡi
Bùi
Ngậm ngùi
Khôn tả
Hương cà phê
Đê mê
Tan vào đêm
Nức nở
Tôi
Buồn, vui, không, sắc
Khôn cùng
Đêm...
Cafe ...
Và Tôi...
--Mèo AK---

Mưa đá

Chiều nay đi làm về, trời đỏ hồng rồi bất chợt nổi cơn giông.
Một lúc sau, Mưa. Mưa xối xả, mưa trắng xóa cả đường, vừa đi vừa run rẩy chỉ sợ ngã.
Đến đầu phố Thái Hà, mưa vẫn như trút. Bắt đầu có mưa đá. Mưa đá. Đá rơi bộp bộp, lộp bộp vào lưng mình, hi hi thích quá trời tẩm quất cho mình thích quá. Bộp bộp bộp bộp. Lượng mưa đá tăng dần, dầy dần và cũng to dần. Về được đến nhà. Mưa lại gào lên, những viên đá to lông lốc lại ào ào trút xuống. Người ướt như chuột lột.
Vào đến trong nhà, ngồi ăn cơm. U sợ quá, cứ dắt mãi cái bật lửa vào cạp quần. Cái đèn pin chết tiệt đã hỏng rồi. Một lũ nến được bày ra như chuẩn bị tổ chức sinh nhật. Rồi U cứ kêu tướng lên, mày lên che đi không bố mày ngâm nước lại viêm phổi bây giờ !!!
Mưa đập bùng bùng vào mái tôn . Đá bắn tung tóe từ trên tầng ba xuống, viên nào viên náy to chí ít cũng bằng quả cà pháo . Bụp, bụp. Thôi chết rồi, vỡ mái tôn rồi. Viên đá này to bằng quả trứng vịt. Thủng to thế cơ mà. Mấy quả trứng vịt liền. Nước ào ào chảy xuống. Trên sân thượng lá cây bị đá vùi dập rụng lả tả, ngập ứ cả sân thượng rồi tràn xuống nhà, tầng 3 ngập lênh láng. Cả mặt sân trắng xóa đá nổi lềnh phềnh. Nước lạnh buốt đến xương, nhưng công nhận hôm nay nước mưa ngọt thật hehe. Lại hì hục leo một mình lên sân thượng dỡ mấy viên gạch ra để tháo nước. Hehe, sân thượng tối thui, sợ qué, gió thổi thốc vào nách vừa lên vừa sợ ma nó hù, không thì cũng sợ bị vật thể lạ choảng vào đầu.
Giải quyết được cái khoản ách tắc trên sân thương. Xuống ăn nốt cơm, vẫn mưa. Lại xoảng mấy phát nữa. Tấm tôn nát bét, thủng lỗ chỗ. Nước lại chàn vào. Lại hì hục lấy tấm bạt phủ cả lên cái tum. Nước vào lênh láng tầng 1, đá bắn văng đầy cầu thang.

Phủ được tấm bạt lên, mưa đã ngớt, nước đã tháo được gần hết tầng 3. Đường điện thoại tê liệt hoàn toàn.
Tắm xong, đầu chả thèm sấy, sấy cho cái điện thoại ! Điện thoại đã về làng. Chỉ tiếc mỗi không có máy ảnh để chụp đống mưa đá. Giờ vẫn đang mưa. Mưa rồi tự nhiên lại nhớ đến bài hát ngày bé vẫn cũng thằng Tít và thằng cu anh đứng ở dưới hiên nhà gào lên mỗi khi có mưa:
"Trời mưa to cho gà nó đẻ.
Cho trẻ nó chơi
Cho tôi đi làm.
Mưa nữa đi, mưa nữa đi, mưa to vào !"

Mưa. Kỷ niệm vui buồn về ngôi nhà cũ lại ùa về. Uh cứ mưa đi, mưa to nữa vào. Mưa nữa đi, mưa to vào.

Đám cưới quê

Không hiểu hôm nay là ngày đẹp hay sao mà nhiều đám cưới thế. Nhà nhà có đám cưới, người người làm đám cưới. Phố xá nướm nượp kẻ đón người đưa. Mà mình cũng cưới đây, mình đi ăn đám cưới mà. Giời mùa đông, ngủ mãi mới dậy, cuống cuồng hai đứa rủ nhau đi đám cưới. Ngồi sau xe mày mà nhìn thấy cơ man nào là đám cưới . Đến giữa phố lại tắc đường vì mấy đám cưới chen nhau đi trước để đến đúng giờ G. Nó chen, tôi cũng bon chen. Hai đứa không bon chen được vì đông quá. Tôi cáu tiết chửi um lên: cưới đếch gì mà lắm thế, cứ trêu ngươi bà làm bà cứ giậm giực cả người.
Đến ngồi ăn đám cưới thì đúng là nơi để buôn chuyến tàu cuối năm. Được cái toàn hội thanh niên, nên mọi cái đều từ không thể trở thành có thể, tròn nó cũng bóp cho méo, mà có méo rồi nó lại bóp cho méo hơn.

Vừa bước chân xuống nhà giai, nhảy qua mấy bãi phân bò rồi cũng vào đến cửa. Trống nhạc sập sình, mùi rơm rạ ẩm mốc, mùi phân bò ngai ngái bốc lên giữa cái gió lạnh của mùa đông kèm thêm cái nắng chói chang đến vỡ đầu của một ngày đẹp trời mà theo các ông thầy bói đã dự đoán trước là ngày lành tháng tốt cho trăm họ chúc mừng các đôi uyên ương trên mọi miền của mảnh đất hình chữ ét sờ.
A nhà ngày thế mà sang, bạt căng lộng gió quê, xanh chới, cổng vòm vào cửa kết đầy lá dừa lẫn trái tim bong bóng, hy vọng rằng tình yêu của họ cũng không như bong bóng thế là may cho xã hội lắm rồi. Ơ mà nghe nhạc kìa, nhạc này ở Hà nội không có đâu, ở đây chơi hẳn loa ăm_pờ_li, phát ra từ đầu làng đến cuối làng cũng nghe thấy, ca sĩ thì lại càng thứ thiệt cây nhà lá vườn ngắt ra cả. Cứ sơ mi cháo lòng, bỏ ngoài quần, chân đi dép tông dật, đầu đinh kèm theo một lọn tóc dài như đuôi chuột sau gáy. Ca sĩ mặt mũi nguếch ngoác vêu vao lên hát bài Trái tim mùa đông đế góp vui cho hai họ. Họ hát thật say sưa và đầy tự tin: “Trái tim buồn vì thương nhớ, vì đâu đôi ta chót “chia nìa“ tình tan vỡ vì giông tố…”. Trời, sao đám cưới người ta lại hát những bài não nuột thế. À ! Mốt ở quê nó thế !
Sau màn chào hỏi cau trầu thuốc nước, các quan khách họ nhà trai được dẫn vào mâm, mỗi mâm một cái lồng bàn trắng tinh úp lên trên để chống ruồi. Quá nhiều ruồi, thì ra ở quê, văn minh an toàn thực phẩm và văn hóa ăn uống cũng có phần sạch sẽ hơn đứt dân Hà Thành.
Ừh nào thì ồn ào và dịu êm chúng ta vào mâm.
Trước khi ăn các chị đi trước cứ bảo đấy các em nào chưa cưới đi xem đi ăn rồi về mà rút kinh nghiệm học tập. Mình đang tủm tìm cười cười, điệu cười rất Monalida thì Aham bộp luôn cho một câu: vâng, em rút mãi mà nó nhất quyết không ra. Không nhịn được cả hội phá lên cười. Còn bà chị thì ngẩn tò te ra mãi mới hiểu rồi cũng phá lên cười, thế là hiểu rồi, nào ngờ bà chị lại còn giơ tay và hô nho nhỏ như kiểu đả đảo: rút ra ! rút ra ! rút ra!
Cái Tr ngồi cạnh tôi nói nhỏ tháng này em hết sạch tiền rồi. 4 cái đám cưới, 2 cái đám ma, rồi lại còn sinh nhật con của bạn với lại bạn đẻ. Mà sao chúng nó đẻ cũng nhanh, vừa 1 con bạn em mới cưới đã đẻ rồi, em chóng hết cả mặt, giống nó ngắn ngày hay sao ấy. Tôi cười hi hí rồi nói thế thì mày hên quá còn gì. Trong một tháng mà mày lĩnh trọn cả cưới xin, đẻ đái, sinh lão bệnh tử. Nhất mày đấy, mày cứ kêu người ta thế này rồi có ngày mày lại lên xin sếp cho phép em được “Một năm nghỉ đẻ hai lần”, ha ha, mắn hơn cả gà ri. Ôi nó vừa tức vừa chửi tôi rồi cười suýt sặc.
Mâm số 3: …. Đang ăn, phải nói thật là khi tôi vô tình liếc sang cũng gần hết đĩa thịt gà rồi, một bác cho một câu: Gà này chắc không phải gà Tam Hoàng đâu, mà cũng không phải gà nuôi công nghiệp, dai quá, dùng cả năm quân giằng mà không ra 1 ông ngồi cùng mâm cũng lê tê phê rồi, đốp lại: thôi bố ơi, bố xơi nốt đi cho con nhờ. Gà gì thì gà cũng chui vào bụng bố hết mẹ nó rồi. Gà này là gà thả rông ngoài vườn 3 tháng nay rồi đấy ạ, sáng nó chạy lên đồi tập thể dục, rồi giờ nó chạy vào mâm đấy bố ạ. Bác kia gật đầu, lấy làm tâm đắc làm nốt cú gắp ngoạn mục miếng thịt gà trong đĩa rồi gật đầu bảo: Thảm nào ăn khác hẳn gà vợ nó mua ở siêu thị !
Mâm đối diện: Ơ cái ông này dở hơi, có dở hơi không, ăn bánh dày nhân đậu đường lại kẹp giò. Còn đĩa tương ớt này, chấm thêm tí ớt đi cho nó đúng kiểu, cho nó nóng người.
Mâm số 4: … ăn nhanh thế, chưa gì đã quyt rồi cơ à. Thôi em đủ rồi. Em ra ngoài kia đứng cho nó thoáng. Tưởng ra tay không, cả mâm đang sướng vì được ăn thêm phần quyt. Ai dè, cả mâm có mấy quả quyt, thế là thôi, bác nhà em cầm mấy quả quyt đi thẳng. Cả hội tưng hửng. Mà ngoài kia gió lạnh, đứng một mình bác chịu không nổi, không có chiến hữu chiến cùng bác ta lại quay vào. Vừa vào ngồi lại, cả hội nháy nhau cười đúng là tham thì thâm.
Một cụ đi một vòng quanh các mâm. Tôi đoán chắc đây là bố chú rể. Tới mâm của tôi: Cụ khua khua tay bắt chuồn chuồn rồi nói “Tôi là bố cháu…. Các anh chị có cạch thì cứ cạch nhau đi. Còn tôi là tôi không cạch được đâu, nhớ!” Đứa ngồi bên cánh trái mình cứ ớ ra không hiểu sao ông cụ lại bảo “cạch nhau đi”. Tôi ngồi im, cười như hoa héo. Thấy thế đứa sát sườn bên phải tôi trả lời cho nó sao mày ngu thế, ý cụ bảo là cạch rượu, ở quê họ gọi là cạch, còn ở trên phố họ gọi là zô. Mình vỗ đùi một cái cười sằng sặc: “Thế mà tao cứ tưởng…”
Khi các vị khách đang mải mê ăn cho đúng đủ khẩu phần thì ban tổ chức lên phát biểu những gì mà hai họ đang tập trung ăn cũng phải cố gắng để “ Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” - nghe xong cả hội phải cúi mặt xuống bàn mà cười rinh rích: Alo, Một, Hai, Ba, Bốn ! (Mới nghe đến hết câu này thôi mà đã tưởng tượng ra câu tiêp theo: Máy bay địch cách Hà Nội 50Km). Rồi tiếng ban tổ chức được khuyếch đại qua cái micro với một giọng trầm ấm ngân nga tựa như giọng chú Nguyễn Ngọc Ngạn trên Paris by Night: “Kính thưa quan viên họ, Kịnh thưa quan viên bên đằng họ nhà trai và quan viên họ đằng họ nhà gái được sự chấp thuận của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa việt nam cho hai cháu nóa được cưới nhau. Mời các bác xơi cỗ chúc mừng cho cháu nóa. Cảm ơn các bác và chúc các bác hạnh phúc.”
Tiếng người nói cười rôm rả, tiếng bát, tiếng đũa va vào nhau lách cách, Trẻ con lít nhít đi ăn cưới hôi thập thà thập thò sau tấm phông chêu chọc nhau chí chóe.
Cuộc vui cuộc nhậu nào rồi cũng hết, mà nhậu hết rồi thì phải xỉa răng, đương nhiên rồi.
Cho anh xin cái tăm - 1 anh cùng hội hỏi. Giọng cái Tra eo éo - hết tăm rồi anh ạ. Thằng Tuấn béo mặt đỏ phừng vì rượu cười nhăn nhở như khỉ đột tiếp lời - anh vặt chân nó ra mà làm tăm. Trông như gầy như que củi ấy. Ăn thì chả ăn, cái gì cũng lắc, rồi ngồi trầm ngâm cười.
Thế có điên không, cười để góp vui hạnh phúc cho các cô dâu chú rể thế mà nó bảo tôi cười đểu; mà tôi có ăn đấy chứ, dưng mà ăn ít. Nó ăn nhẵn ăn nhụi rồi lại còn định vặt chân mình ra mà làm tăm xỉa răng. Không được. Không thể thế được, tôi phải lên tiếng thôi: Bà vặt chân ông ‎y ra mà làm tăm. Chân tôi còn để đi ăn đám cưới khác nữa chứ. Cả hội cười nhe nhởn. Rồi lục đục đứng dậy lên ô tô ra về. Công nhận đi ăn cưới ở quê cũng có cái hay thật.
Sau mình mà này nhỡ tay vớ phải “chú ở quê” có lẽ đám cưới của mình còn vui nữa ?! Biết đâu đấy !!! Ở đời chả biết thế nào mà lần! Ghét của nào trời trao của đấy thôi.

Chợ đêm

Mỗi lần lang thang đi bộ trong chợ đêm Hàng ngang - Hàng Đào là mội lần cảm xúc thật khác nhau. Nhưng đâu đó trong tâm tưởng vẫn len lỏi một hình ảnh gần đấy mà cũng xa xôi đấy. Tôi thường có thú vui hay đi phố một mình.
5 giờ chiều ba ngày cuối tuần các cửa hàng đã dựng sạp, dọc thẳng từ Hàng Ngang Hàng Đào Hàng Đường rồi chạy tít xuống chợ Đồng Xuân,
Các kiot được chia lô nằm dọc theo tuyến phố, và người ta gọi đó là phố đi bộ từ đó. Bán đủ thứ từ hàng cao cấp đến hàng thủ công, hàng secondhand.
Mỗi lần đi, là lại tôi lại khám phá ra một món hàng thủ công mới, khi thì là những con chấu chấu con cào cào tết bằng lá dừa nước khá đẹp, và người tết cũng không quên bỏ qua công đoạn tết lồng thêm vào đó hình trái tim. Để cho đôi bạn trẻ làm quà tặng cho nhau. Khi thì là mẹt bươm bướm xanh đỏ làm bằng lông gà lông vịt, trông đơn giản mà hiệu quả thẩm mỹ cũng khá cao. Khi thì là chiếc mặt nạ bằng vỏ trai được vẽ lên trên khá tỉ mẩn công phu để treo tường trang trí cho căn phòng bớt khô khan…
Đi trong dòng người nườm nượp ấy. Không chỉ được ngắm hàng, mà còn được ngắm được nhìn các đôi trai gái đang say tình tay nắm tay nhau, tung tăng chơi chợ, chơi xem là chính, mua bán là phụ.
Qua hàng kính, các anh các ả nhào vào thử các loại từ kính trí thức cho đến kính ông mù. Tôi cũng không phải kẻ ngoại đạo, cũng có lần chọn mua kính ở đây rồi lại về quẳng mốc meo xó tủ.
Mũi tẹt răng vàng cũng thử kính, răng càng vàng, mũi càng tẹt thử kính càng tôn thêm vẻ đẹp của chiếc kính mang nhãn hiệu nổi tiếng Gucci, Italy. Lật đi lật lại, thôi rồi mết đờ in Chi Nờ ! Mất gì của bọ đâu tội gì mà không thử.
Giá cả cũng phải chăng, không quá rẻ bèo bọt, nhưng cũng không quá đắt cho các thượng đế.
Sau một hồi chọn lựa hai mẹ con to béo trông rất “phúc hậu”, mặt trát phấn trắng lốp, mắt dường như đã vựt hết lông mày thay vào đó là đường chì đen kịt kéo một vệt dài từ Đông sang Tây, mồm tô son đỏ choét, hỉ hả cười nói để vote cho sản phẩm. Thiếu mỗi cái quạt giấy gấp trên tay thì có lẽ bà mẹ trông chẳng khác gì diễn viên kinh kịch của Trung Quốc.
Chọn lựa và kỳ kèo mặc cả, cuối cùng bà mẹ đã mua được chiếc kính với giá 35 nghìn, kính to bằng nửa khuôn mặt. Cũng may kính rẻ nhưng vẫn còn mới, không bị sứt sẹo, sượt sát gì không tất cả những người đi chơi chợ thử kính nhìn đời chỗ nào cũng thấy thấy đời sước! Cô con gái sành điệu cũng không kém, bới bới lục lục tung cả gian hàng rồi nhưng không chọn được cái nào ưng ý. Liền bỏ sang gian hàng bên cạnh.
Chủ nhân của gian hàng kế bên là một anh cao to đẹp trai nói giọng ngọt sớt, à ơi mời cô con gái mua vòng. Chẳng nhẽ mẹ mua mà con lại không mua. Bực mình, cô chọn một chiếc vòng ngũ sắc, mỗi màu là một kiểu hạt khác nhau. Một chiếc quàng cổ, một chiếc quấn tay loằng ngoằng như rắn. Anh bán vòng đã túm được một vị khách sộp. Bỏ tiền vào túi cười hả hê. Thấy cũng thật lạ, và cũng thật lãng phí, toàn những anh cao to đẹp trai nhưng lại đứng bán vòng, nơ, với guốc dép nơi kẻ chợ.
Lững thức trước mặt tôi là 1 đôi, tôi đoán chắc là mới chớm yêu nhau. Trông anh người mảnh dẻ, cao cũng khoảng được 1m65, người nhẹ cân chứ không nói là gầy nhẳng mà có lẽ do xương bé. Đầu anh hói, trán dô, nước da nâu nâu Hàn Quốc, may anh mặc sơ mi cắm thùng nên cũng che bớt đi được phần nào tấm thân còm. So với chị thì trông anh có vẻ già hơn tuổi khá nhiều. Ước chừng anh cũng đã vượt qua ngưỡng tuổi băm nhăm. Nếu không ở chốn đông người trong cái chợ đêm ồn ào này mà ví thử như đang ở sa mạc vác cái cung tên trên người, đóng độc mỗi chiếc khố thì trông anh chẳng khác gì diễn viên tài tử điện ảnh đóng trong phim Đến Thượng Đế cũng phải cười. Tay trong tay anh dắt chị đi chơi chợ, chợ Đêm Hà Nội, không phải chợ Tình Sapa. Chị trắng trẻo, thấp hơn nhưng trông có vẻ to con hơn anh chút xíu. Chị dụt dè e thẹn sóng đôi bên cạnh anh, nhưng vẻ mặt thỉnh thoảng ánh lên sự tinh nghịch khi phát hiện ra điều gì mới. Tới hàng nào có gì lạ chị kéo anh vào xem. Qua dãy bán vòng, hàng kính, nơ … là đến kiot không hiểu bán gì rất đông. Các bà các chị xúm vào nhặt nhặt, chọn chọn. Cô gái đã biết chắc là bán cái gì, vội vờ rời tay anh chàng hướng về phía kiot đó. Tới nơi, cười rất tươi rồi vồn vã gọi:
- Anh ơi, xem cái này hay lắm này!
Anh chàng chưa đi chợ đêm bao giờ, thấy cô bạn gái gọi, tin ngay. Háo hức tiến lên rồi chen vào bằng được đám đông. Vào tơi nơi anh ngượng chín người, thì ra là gian hàng bán phụ tùng dành cho các quý bà quí cô dùng để “Nâng niu bầu sữa Việt”, mặt anh đỏ tưng bừng vì ngượng, anh quay ngoắt người lùi bước. Cô bạn gái lúc này đã vọt lên phía trên ôm mồm cười sắng sặc. Vừa tức vừa buồn cười vì sự tinh nghịch của cô gái, anh tiến nhanh, nắm tay cô rồi cốc yêu một cái vào đầu cô rõ đau.
Lạ nhất, là trong chợ Đêm lại bán cả chuột bạch. Thời buổi này còn ai nuôi chuột bạch nữa đâu trừ những phòng thí nghiệm. Nhìn thấy chuột đã chết khiếp rồi nói gì đến nuôi. Bị cô gái lừa cho một vố, anh chàng lúc nãy giờ đã tìm được cách trả thù – Kiểu trả thù vặt của Adam đây ! Biết chắc cô gái sợ chuột, anh cầm tay cô kéo rồi dí vào lồng chuột. Cô gái mặt biến sắc, cắt không còn hạt máu thét lên kinh hoàng:
- A a…aaaaa ! A..aa a…a !
Vừa hét, cô vừa nhảy lò cò tưng tưng. Cả góc chợ nhốn nháo quay lại nhìn cô bởi tiếng hét. Trời ! Thế mà mọi người cứ tưởng anh ta làm gì cô ta giữa chợ cơ đấy ! Một sự hiểu nhầm tai hại.
Những con chuột bạch trong lồng thấy đông, cũng nhốn nháo rúc vào thành lồng loạn xạ tìm chỗ thoát. Một con húc vào lồng mạnh quá, may mắn đã thoát được ra ngoài. Nhảy vọt lên cao. Lại tiếng hét nữa vang lên, rồi tiếp theo là một dây chuyền phản ứng hét từ cô này đến cô khác. Chuột chạy lòng vòng, còn các cô nhảy gái tưng tưng lên vì sợ. Thế này mà có thêm cái giàn loa amply sập sình nữa chắc chắn góc chợ đêm nay sẽ thành vũ trường New Century 2, trình diễn vũ điệu Pasodop giũa chàng hoàng tử chuột và các cô gái. Một điệu nhảy thật bốc mà không cần phải qua bất cứ khóa đào tạo nào dành riêng cho các quí cô nơi góc chợ đêm nay. Con chuột bạch sau một vòng múa lượn dưới chân các cô cũng tìm được chỗ ẩn nấp. Các cô đã hoàn hồn trở lại. Còn thủ phạm làm cho con chuột thoát được ra ngoài, chắc lúc này cũng được một mẻ cười khoái trí.
Mà hôm nay đẹp trời thế nào, ban Quản lý chợ cũng rõ khéo, khi xếp anh bán chim khướu đầu đỏ cuối chợ ngay cạnh hàng bán váy. Duyên quá cơ ! Làm cho khối người vào chơi chợ có sự tưởng tượng so sánh khập khiễng đúng đến độ không sai vào đâu được. Lồng thì có chim còn váy không có chim. Mở lồng thì chim bay ra, còn giở váy ra thì.... hát liên khúc nhé: "Chim ơi đừng bay nhé, hoa ơi hãy tỏa hương để cho đôi bạn trẻ đón xuân về" , "Con chim non trên cành cao hót véo von hót véo von, em yêu chim em mến chim vì mỗi ngày chim hót em cười". Ôi ! Ban Quản lý chợ thật tuyệt vời, chẳng hiểu vô tình hay hữu ý mà làm cho một góc cuối chợ thêm đặc sắc hẳn.
Đi thế mà cũng mỏi chân, hoa mắt, ngạt thở. Trăm thứ bà rằn được bày bán. Số lượng hàng bán được không nhiều, người mua chủ yếu đi xem là chính. Tây, Ta mướt mát mồ hôi, mùi thức ăn nhanh, mùi bánh kẹo, mùi hoa quả lẫn lộn, càng tạo cho không khí trong chợ đêm thêm ngột ngạt.
Ưu điểm lớn nhất của chợ đêm là giá rẻ, nhiều loại hàng, nhiều kiểu dáng, nhưng cũng làm thất vọng lớn cho các du khách từ phương xa tới. Chợ không toát lên được nét đặc sắc gì của Hà Nội, các sản phẩm được bày bàn chủ yếu của Trung Quốc tràn vào. Người xem, đặc biệt là các du khách nước ngoài không còn có cảm giác được gặp gỡ một không gian chợ với những mặt hàng truyền thống của Việt Nam. Ngay cả những món quà ăn đêm về mặt hình thức, chất lượng đến mức độ vệ sinh an toàn thực phẩm cũng không được kiểm định chặt chẽ. Việc sáng tạo ra không gian chợ là một ý tưởng hay, vừa có thêm chỗ giải trí cho mọi tầng lớp nhân dân, qua đó cũng là một hình thức quảng bá thu hút khách nước ngoài về nét đẹp văn hóa của người Hà Nội. Nên chăng các nhà quản lý tạo cho chợ một nét đẹp riêng giữa lòng thủ đô Hà Nội chứ không đơn thuần chỉ là nơi để xả những món hàng giảm giá, đồ thanh lý khi chuyển mùa, mua rồi bỏ đấy không dùng.

Nhưng cũng thật thú vị, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết sau khi đi chơi chợ (???!). Ai không tin cứ một lần ghé qua chợ Đêm Hà Nội thử xem. Chắc hẳn sẽ còn nhiều điều thú vị hấp dẫn hơn nữa trong những buổi họp chợ sau. Hy vọng thế .
---------Meo------

Painting Oil































Paiting Oil làm vơi nỗi...

Muôn mặt đời thường