Tháng lương đầu tiên
Tháng lương đầu tiên, mời mẹ đi ăn Bánh Tôm Hồ Tây. Hai mẹ con vào hàng từ rất sớm ngồi gọi 2 suất. Trong lúc chờ đợi, chuột chạy nhảy tung tăng trong vườn. Tưởng chỉ dưới đất, ai ngờ nó leo cả lên giàn cây và chạy nhanh thoăn thoăn thoắt, mắt nó láo liêng, sấc xược. Trông khiếp đảm. Sợ nó phi vào người. Hai mẹ con đổi bàn lần thứ nhất. Vừa đặt mông ngồi xuống được mấy phút, con ôn vật phi nhào từ giàn bên kia sang giàn nho bên này. Vẫn bộ mặt láo liêng mất dậy đầy đói khát. Lại chuyển bàn lần thứ hai. Nó lại nhào sang lần nữa rồi luồn lách leo xuống đất. Thở phào nhẹ nhõm. Ngồi nửa tiếng, hai xuất bánh được bê ra. Ăn được vài miếng lại thấy con mất dạy nhìn băm bổ đĩa bánh từ trên dàn cây xuống. Đúng là lũ đói khát, lũ lũ chim chuột. Vừa ăn vừa run. Gắp được miếng thứ năm vào mồm, thì vèo một cái con mất dạy phi từ trên dàn nho xuống bám chặt lấy vai mình rồi tuồn dọc xuống người và rơi xuống đất rồi chui tọt vào bụi cây. Hic, mặt tái dại không hú lên được tiếng nào nữa ngoài tràng lắc lư rùng mình, ăn không vào nữa. Mẹ nhìn thấy cũng vừa sợ vừa buồn cười, nhưng không dám bảo là chuột mà kêu là con chim sẻ nó vừa xà xuống :)). Thế vẫn chưa thấm vào đâu chuyện đưới đây còn kính hoàng nữa
Nghĩ lễ 30/4 - 1/5/09
Nghỉ lễ 4 ngày, chán ngắt. Cả phòng rồi bạn bè về quê hết, chả còn ai ở lại cả. Định đi Ba Vì thì lại hoãn. Thôi ở nhà, lượn hết công viên, rồi lại đến hồ nọ hồ kia với cả nhà.
4g chiều, Trường và Hòa gọi đi chơi, bảo ở nhà qua đón. Mừng quá, có chỗ mà phi ra đường. 3 đứa ngồi xe camry đen đi lượn phố. rất hoành tá tràng. Đến quán nào cũng được mời anh chị gửi ô tô vào quán em xơi, cười cứ hô hố ra với nhau, tưởng bọn đại gia ai ngờ là dân đen một xu không có mà rơi.
Chơi rồi thì tìm chốn ăn: Phở cuốn Hưng Bền. Đang ăn, đang cười đang nói lại hú lên huhu. Kinh dị, một con chuột cống to hơn cái chai lavie nhỡ, đuôi dài lướt thướt không hiểu ở đâu nhảybùm bụp lên cửa sổ gần bàn ăn, nó quá nặng và cửa sổ lại nhiều đồ dụng cụ làm bếp treo lỉnh kỉnh, con chuột lại hoảng loạng bởi những tiếng rú nên nó bị mắc và dãy đành đạch ở khung cửa một lúc. Kinh quá mèng ơi, đến độ mấy thằng thanh niên đang ngồi ăn cũng bạn gái cũng phải rú lên, quá tởm. Mình thì thôi rồi, rú cũng to không kém và nhảy tưng tưng khỏi chỗ ngỗi sợ nó phi vào người. Nhưng chưa thấm vào đâu. Không nuốt trôi nữa vì trong bếp khi nghe thấy khách hàng báo có chuột bác trưởng bếp đang xào xáo gì đó sẵn cái môi to vật vã trong tay đã dùng luôn cái môi đó để đập chuột, bồi cho con chuột 3 phát nó lăn quay ra chết (một phát mình nhìn thấy chắc chắn vào mõm, gì chứ cái giống mất dạy đó chứ cho một choác vào mõm là đơ cu lơ luôn) rồi cho bồi bàn ra thông báo : các anh chị cứ yên tâm, chuột chết rồi, chuột chết rồi, chuột chết rồi! Ặc ặc ặc =)) phê không tả nổi. Hội thanh niên kia ngồi ngán ngẩm vì chưa hoàn hồn với con chuột quá to quá tởm cũng không xơi nổi, đành phải đứng dạy về.
huhu, thế là đĩa phở chiên phồng và đĩa nầm dê của em đang ăn dở bị phanh lại vì hình ảnh cụ chuột cống cứ lởn vởn trong đầu, hình ảnh cái môi xào thức ăn bị đem ra đập chuột, hic mà không biết là nầm dê hay nầm cụ chuột cống huhu. 3 đứa cũng ngán ngẩm không xơi nổi nữa, đứng dạy về tăm cũng không dám lấy mà xỉa răng.
Phê quá là phê ! Nghĩ lại vẫn còn rùng mình vì tởm.
Tháng lương đầu tiên, mời mẹ đi ăn Bánh Tôm Hồ Tây. Hai mẹ con vào hàng từ rất sớm ngồi gọi 2 suất. Trong lúc chờ đợi, chuột chạy nhảy tung tăng trong vườn. Tưởng chỉ dưới đất, ai ngờ nó leo cả lên giàn cây và chạy nhanh thoăn thoăn thoắt, mắt nó láo liêng, sấc xược. Trông khiếp đảm. Sợ nó phi vào người. Hai mẹ con đổi bàn lần thứ nhất. Vừa đặt mông ngồi xuống được mấy phút, con ôn vật phi nhào từ giàn bên kia sang giàn nho bên này. Vẫn bộ mặt láo liêng mất dậy đầy đói khát. Lại chuyển bàn lần thứ hai. Nó lại nhào sang lần nữa rồi luồn lách leo xuống đất. Thở phào nhẹ nhõm. Ngồi nửa tiếng, hai xuất bánh được bê ra. Ăn được vài miếng lại thấy con mất dạy nhìn băm bổ đĩa bánh từ trên dàn cây xuống. Đúng là lũ đói khát, lũ lũ chim chuột. Vừa ăn vừa run. Gắp được miếng thứ năm vào mồm, thì vèo một cái con mất dạy phi từ trên dàn nho xuống bám chặt lấy vai mình rồi tuồn dọc xuống người và rơi xuống đất rồi chui tọt vào bụi cây. Hic, mặt tái dại không hú lên được tiếng nào nữa ngoài tràng lắc lư rùng mình, ăn không vào nữa. Mẹ nhìn thấy cũng vừa sợ vừa buồn cười, nhưng không dám bảo là chuột mà kêu là con chim sẻ nó vừa xà xuống :)). Thế vẫn chưa thấm vào đâu chuyện đưới đây còn kính hoàng nữa
Nghĩ lễ 30/4 - 1/5/09
Nghỉ lễ 4 ngày, chán ngắt. Cả phòng rồi bạn bè về quê hết, chả còn ai ở lại cả. Định đi Ba Vì thì lại hoãn. Thôi ở nhà, lượn hết công viên, rồi lại đến hồ nọ hồ kia với cả nhà.
4g chiều, Trường và Hòa gọi đi chơi, bảo ở nhà qua đón. Mừng quá, có chỗ mà phi ra đường. 3 đứa ngồi xe camry đen đi lượn phố. rất hoành tá tràng. Đến quán nào cũng được mời anh chị gửi ô tô vào quán em xơi, cười cứ hô hố ra với nhau, tưởng bọn đại gia ai ngờ là dân đen một xu không có mà rơi.
Chơi rồi thì tìm chốn ăn: Phở cuốn Hưng Bền. Đang ăn, đang cười đang nói lại hú lên huhu. Kinh dị, một con chuột cống to hơn cái chai lavie nhỡ, đuôi dài lướt thướt không hiểu ở đâu nhảybùm bụp lên cửa sổ gần bàn ăn, nó quá nặng và cửa sổ lại nhiều đồ dụng cụ làm bếp treo lỉnh kỉnh, con chuột lại hoảng loạng bởi những tiếng rú nên nó bị mắc và dãy đành đạch ở khung cửa một lúc. Kinh quá mèng ơi, đến độ mấy thằng thanh niên đang ngồi ăn cũng bạn gái cũng phải rú lên, quá tởm. Mình thì thôi rồi, rú cũng to không kém và nhảy tưng tưng khỏi chỗ ngỗi sợ nó phi vào người. Nhưng chưa thấm vào đâu. Không nuốt trôi nữa vì trong bếp khi nghe thấy khách hàng báo có chuột bác trưởng bếp đang xào xáo gì đó sẵn cái môi to vật vã trong tay đã dùng luôn cái môi đó để đập chuột, bồi cho con chuột 3 phát nó lăn quay ra chết (một phát mình nhìn thấy chắc chắn vào mõm, gì chứ cái giống mất dạy đó chứ cho một choác vào mõm là đơ cu lơ luôn) rồi cho bồi bàn ra thông báo : các anh chị cứ yên tâm, chuột chết rồi, chuột chết rồi, chuột chết rồi! Ặc ặc ặc =)) phê không tả nổi. Hội thanh niên kia ngồi ngán ngẩm vì chưa hoàn hồn với con chuột quá to quá tởm cũng không xơi nổi, đành phải đứng dạy về.
huhu, thế là đĩa phở chiên phồng và đĩa nầm dê của em đang ăn dở bị phanh lại vì hình ảnh cụ chuột cống cứ lởn vởn trong đầu, hình ảnh cái môi xào thức ăn bị đem ra đập chuột, hic mà không biết là nầm dê hay nầm cụ chuột cống huhu. 3 đứa cũng ngán ngẩm không xơi nổi nữa, đứng dạy về tăm cũng không dám lấy mà xỉa răng.
Phê quá là phê ! Nghĩ lại vẫn còn rùng mình vì tởm.
No comments:
Post a Comment