Buồn quá, ngồi làm tí cho đỡ bí. Có ai hiểu được mình đang nghĩ gì không nhỉ ? Bố thằng tây cũng chả hiểu được. Mà ông thầy bói mình đi xem ôn ý bảo, cô là hay chửi bậy lắm. Cô chửi bậy ít thôi, không là bị đau bụng đấy . Vớ vẩn, cái ông này, vớ vẩn. Quả thật, cứ lần nào mình văng xi lô một cái là y như rằng mình đau bụng. Thế là từ đấy không chưởi bậy nữa mà chuyển sang nói bậy !!! Nói bằng thể trực tiếp không được phép thì mình chuyển sang thể gián tiếp. Nói không dấu. Hơ hơ hơ. Ai bảo mình chưởi bậy nào
Chủ nhật, ngồi trực, chưa cái gì chán hơn thế, không hiểu cái lũ làm thư viện viên chúng nó cảm thấy thế nào, đúng là tra tấn, một sự cực hình. Trực hộ có một buổi thôi mà trời phát giồ cả người. Sinh viên thì ra ra vào vào như chuột, mà chúng nó bị bệnh trĩ hết cả lũ hay sao ý nhỉ, ngồi được một tí là nhấp nha nhấp nhổm đứng dậy, hoa hết cả mắt. Trưa, chao ôi mới buồn ngủ làm sao. Cũng may ngồi phải chỗ gió lùa, gió thổi thốc vào mũi, hát xì liên tục nên cũng đỡ. Chả có ai nói chuyện cả nên đành để mét sen giờ Ơ_vai_lây_bờ. Cứ tưởng chỉ mình online chủ nhật. Ai dè cũng còn khối kẻ như mình, thôi âu cũng là niềm an ủi. Có người nói chuyện chát lúc này là tốt rồi.
+ Không đi đâu à mà lại onl thế này.
- Không, hôm nay trực hộ.
+ Nhục thế, chủ nhật còn đi làm.
Vừa trả thẻ sinh viên, vừa chả lời chát, cuống lên, gõ vội không dấu lại còn gõ thừa: Uh, nhuccu lam !
Sao ? Sao lại nhức cu lắm ???? Chủ nhật đi làm nên bị nhức cu lắm à ?
Mắt trái trả sinh viên thẻ, mắt phải nhìn màn hình. Trời ơi ! Đúng là " nhuccu lam" thật. Suýt phá lên cười, may mà còn nhớ ra là đang đứng trước một đoàn các em sinh viên, thế hệ tương lai, hậu sinh khả úy khả ố ?! của đất nước nên lấy ngay lại được vẻ nghiêm nghị, trả xong được chục cái thẻ. Phòng vắng vẻ hơn, sinh viên đi ăn trưa. Quay trở lại với màn hình, hai đầu dây cười ngất ngưởng.
Đang ngồi, giật nảy mắt :
_ bùzz !
Ê, ăn trưa mà onl thế này.
+ Ăn rồi, vừa ăn cơm xong, đang ăn
- Ăn gì thế , tao cũng đói quá, tao ăn với.
Sinh viên ùa vào, gõ vội trả lời cho xong, rồi tắt vội cửa sổ chát:
- đang an buoi, buoi to va ngon lam, an khong ?
Cửa sổ lại nhảy vọt ra từ tọa độ bên cánh phải.
+ Cái gì ? Sao lại ăn buồi, buồi to và ngon lắm ?????
Biết thế nào cũng có thằng nghĩ cong, đầu óc dân cư mạng giờ thoái hóa biến chất hết rồi. Không giám cười to, cứ nhìn từng em sinh viên một phát số vừa tủm tỉm cười. Hiệu quả cũng không ngờ, mấy em sinh viên thấy chị thủ thư bất đắc dĩ mới hôm nay nhẹ nhàng, niềm nở tươi cười thì trong lòng rất lấy làm sung sướng nháy nhau: chị này hiền nhỉ, không càu cạu như mấy mụ kia !
Phát xong thẻ, quay lại cửa sổ chát. Cười đau cả bụng. Bố của nợ ! Ăn gì không ăn lại ăn bưởi, bưởi to và ngon lắm vào giữa cái buổi trưa tẻ nhạt trong một căn phòng đầy sách thánh hiền có thể đè chết người này...
Chiều tối về, ông anh gọi bùm bùm trên chát để khoe, trưa nay tao vừa đi liên hoan, hỏi ăn liên hoan những gì. Anh hồ hởi khoe "Uong ruou voi long lon" - Trời ơi, lại gõ tiếng việt không dấu. Thật là quốc nạn :))
-----"Những người có văn hóa không bao giờ không văng tục không đúng lúc"------
No comments:
Post a Comment