Ou est l'écho de l'amour

Mưa

Mưa ơi đừng mưa nữa
Đừng mưa nữa mưa ơi
Mưa nẫu cả hồn tôi
Mà đã năm hôm rồi
Mưa ơi rơi nhiều thế
---Meo---

Trực thư viện

Buồn quá, ngồi làm tí cho đỡ bí. Có ai hiểu được mình đang nghĩ gì không nhỉ ? Bố thằng tây cũng chả hiểu được. Mà ông thầy bói mình đi xem ôn ý bảo, cô là hay chửi bậy lắm. Cô chửi bậy ít thôi, không là bị đau bụng đấy . Vớ vẩn, cái ông này, vớ vẩn. Quả thật, cứ lần nào mình văng xi lô một cái là y như rằng mình đau bụng. Thế là từ đấy không chưởi bậy nữa mà chuyển sang nói bậy !!! Nói bằng thể trực tiếp không được phép thì mình chuyển sang thể gián tiếp. Nói không dấu. Hơ hơ hơ. Ai bảo mình chưởi bậy nào

Chủ nhật, ngồi trực, chưa cái gì chán hơn thế, không hiểu cái lũ làm thư viện viên chúng nó cảm thấy thế nào, đúng là tra tấn, một sự cực hình. Trực hộ có một buổi thôi mà trời phát giồ cả người. Sinh viên thì ra ra vào vào như chuột, mà chúng nó bị bệnh trĩ hết cả lũ hay sao ý nhỉ, ngồi được một tí là nhấp nha nhấp nhổm đứng dậy, hoa hết cả mắt. Trưa, chao ôi mới buồn ngủ làm sao. Cũng may ngồi phải chỗ gió lùa, gió thổi thốc vào mũi, hát xì liên tục nên cũng đỡ. Chả có ai nói chuyện cả nên đành để mét sen giờ Ơ_vai_lây_bờ. Cứ tưởng chỉ mình online chủ nhật. Ai dè cũng còn khối kẻ như mình, thôi âu cũng là niềm an ủi. Có người nói chuyện chát lúc này là tốt rồi.

+ Không đi đâu à mà lại onl thế này.
- Không, hôm nay trực hộ.
+ Nhục thế, chủ nhật còn đi làm.
Vừa trả thẻ sinh viên, vừa chả lời chát, cuống lên, gõ vội không dấu lại còn gõ thừa: Uh, nhuccu lam !
Sao ? Sao lại nhức cu lắm ???? Chủ nhật đi làm nên bị nhức cu lắm à ?

Mắt trái trả sinh viên thẻ, mắt phải nhìn màn hình. Trời ơi ! Đúng là " nhuccu lam" thật. Suýt phá lên cười, may mà còn nhớ ra là đang đứng trước một đoàn các em sinh viên, thế hệ tương lai, hậu sinh khả úy khả ố ?! của đất nước nên lấy ngay lại được vẻ nghiêm nghị, trả xong được chục cái thẻ. Phòng vắng vẻ hơn, sinh viên đi ăn trưa. Quay trở lại với màn hình, hai đầu dây cười ngất ngưởng.

Đang ngồi, giật nảy mắt :
_ bùzz !
Ê, ăn trưa mà onl thế này.
+ Ăn rồi, vừa ăn cơm xong, đang ăn
- Ăn gì thế , tao cũng đói quá, tao ăn với.

Sinh viên ùa vào, gõ vội trả lời cho xong, rồi tắt vội cửa sổ chát:
- đang an buoi, buoi to va ngon lam, an khong ?
Cửa sổ lại nhảy vọt ra từ tọa độ bên cánh phải.
+ Cái gì ? Sao lại ăn buồi, buồi to và ngon lắm ?????

Biết thế nào cũng có thằng nghĩ cong, đầu óc dân cư mạng giờ thoái hóa biến chất hết rồi. Không giám cười to, cứ nhìn từng em sinh viên một phát số vừa tủm tỉm cười. Hiệu quả cũng không ngờ, mấy em sinh viên thấy chị thủ thư bất đắc dĩ mới hôm nay nhẹ nhàng, niềm nở tươi cười thì trong lòng rất lấy làm sung sướng nháy nhau: chị này hiền nhỉ, không càu cạu như mấy mụ kia !
Phát xong thẻ, quay lại cửa sổ chát. Cười đau cả bụng. Bố của nợ ! Ăn gì không ăn lại ăn bưởi, bưởi to và ngon lắm vào giữa cái buổi trưa tẻ nhạt trong một căn phòng đầy sách thánh hiền có thể đè chết người này...

Chiều tối về, ông anh gọi bùm bùm trên chát để khoe, trưa nay tao vừa đi liên hoan, hỏi ăn liên hoan những gì. Anh hồ hởi khoe "Uong ruou voi long lon" - Trời ơi, lại gõ tiếng việt không dấu. Thật là quốc nạn :))

-----"Những người có văn hóa không bao giờ không văng tục không đúng lúc"------

Con Yêu Tinh

Sẩm tối, lượn lờ ra Chùa Bộc, Phạm Ngọc Thạch xem hàng vỉa hè có gì hay. Đỗ xe vào khu vực bán guốc dép xem thế nào
Kể ra nhiều thứ để chọn lựa, cao cấp có, thứ cấp có, dở dở ương ương cũng có. Mẫu mã màu sắc nhiều chủng loại vô cùng phong phú và bắt mắt.
Có đôi tim tím hoa cà, trên vài bông hoa điểm xuyết. Có đôi đỏ rực một màu ruột gấc. Đôi da nhăn nheo, đôi sờ vào tay thấy mát lạnh. Mõm thì ôi thôi ! Lạy giời ! Sao nhiều sì tai quá. Có đôi mõm tròn vo, có đôi mõm dài đang vươn ra thì bị chặt đánh cụt một miếng. Có đôi vêu vao nhọn hoắt, làm những anh nào dát gái yếu bóng vía nhìn thấy cũng phải hồn bay phách lạc, chim dáo dác.

Nhìn thấy một đôi trông cũng ưng mắt hợp gu, nhưng mồm vẫn chê lấy chê để đôi này xấu, sức sẹo, bị nhiều người thử rồi nên nó bai chủ cửa hàng càng vống giá lên cao thì người mua càng dìm càng dè bửu sản phẩm. Sau đây là cuộc mặc cả mua bán giữa Meo và một chủ cửa hàng dép vỉa hè:

Meo: Đôi này bao nhiêu em ?
Cô bán hàng: Trăm mốt chị ạ.
Meo: Cái dây này dài quá, vòng vào đây rồi móc sang kia mà vẫn dài thế này đi vướng lắm.
Cô bán hàng: Dài quá tí em cắt đi cho ngắn ngay ấy mà.Chân chị trắng lại nhỏ đi đẹp lắm, chị đi trông sì tai lắm.
Meo:30 nghìn bán không
Cô bán hàng: Cái gì ? Chị có bị điên không ?.Chị cố giả câu nữa cho em, em vừa mở hàng
Meo:Thôi 35 nghìn đây này.
Cô bán hàng: Giời ơi chị ơi, còn xa lắm. Giả nhanh nhảu lên cho em nhờ.
Meo:Nhưng mà xấu quá, cái màu này lại không thích (mồm chê vậy tay vẫn giữ khư khư đôi dép)
Cô bán hàng: Trông đẹp đấy chị ạ. Giả câu nữa đi chị ơi đôi dép của em trăm mốt mà chị giả thế thì bán thế nào được
Meo:Thôi 40 chục
Cô bán hàng: Giả nhanh em bán hàng. Giá đấy bố em cũng chả mua được.

Vứt toẹt đôi dép xuống, đứng dạy. Mồm Mèo vươn dài ra dè bỉu: 4 chục còn không bán. Nói mặc cả chơi chơi thế thế biết chắc là nói không bán. Ai ngờ nó bán thật, lại tưởng bị mua hớ, vớ phải dép dởm. Nên phải tìm cách đổi giọng chuồn cho êm.


Meo: U để xem đã, chẹp, còn đôi nào nữa không, giống thế này mà màu khác.

Cô bán hàng: Đôi đấy đẹp rồi, lục loạn cả hàng lên. Đấy em bán mở hàng cho chị đấy chứ có lãi lời gì đâu. Đây túi linon day chi cho vào đi. Mở hàng cho em cho chóng.
Meo:Thôi chả mua nữa, màu xấu quá, dây lại dài.

Cô bán hàng mồm bắt đầu cong vút lên, mắt đảo như rang lạc, tay chân khua khoắng loạn xạ, tìm bật lửa, và tìm giấy.
Thế là toi rồi, nó sắp đốt vía ! Gớm vía mình nặng thật. Biến nhanh không nó hoàn vũ cho ba hồn bảy vía tơi bời bây giờ. Giọng cô bán hàng vẫn ra rả. Mèo thì giả vờ rút điện thoại ra vừa đi vừa nhắn tin ra cái điều ta đây bận, không để ý gì đến mua bán nữa. Tưởng thế đã yên ai ngờ nó vẫn ra rả ra rả như ve sầu lột xác nhầm vào mùa đông:

Cô bán hàng: Mặc cả rồi lại không mua. Vào chọn đảo loạn cả hàng người ta lên. 40 chục đồng ý mở hàng cho người ta rồi. Chị đúng là bị điên. Sớm ra có 10 con như thế này chắc phá mẹ nó sản. Vừa mới dọn hàng ra đã chuối bỏ mẹ.

Biết là cơn bão số 8 lại sắp nổi. Nhưng chưa biết thoát ra thế nào, đành phải mềm mỏng, chốt hạ rồi biến.

Meo: Căn bản là không thấy ưng lắm, cái màu, với cái dây, với cái dáng, còn cỡ thì ưng rồi. Để đi xem đã nhé
Cô bán hàng: Không ưng còn đồng ý trả 40 chục. Lấy đi, em còn bán hàng.
Meo:Thôi để khi khác có hàng mới về đẹp thì qua lấy. Hay mai chị qua nhé. Có đôi nào đẹp đẹp nhớ để mai chị qua chọn.
Cô bán hàng: Chị quá đáng, mặc cả chọn chán chê còn không mua. Chị đúng là điên !
Meo: Mai chị qua nhé (nhưng trong bụng thì buồn cười lắm rồi, vì có định mua đâu, mà chỉ đi xem chơi rồi mặc cả vớ vẩn, ai dè nó bán thật, thế mới biết chúng nó nói thách thế nào). Dắt xe rồi chuồn thẳng

Thật khốn, lúc cần nhất thì lại giở trò, xe mãi mới nổ được máy, nên vẫn tiếp tục được nghe ca trù. Nổ được mày rồi xe lăn bánh 4, 5 vòng vẫn còn nghe thấy giọng cô bán hàng với theo hát khúc nhạc cuối:

“Tổ sư bố cái con Yêu Tinh vào mở hàng rồi đéo mua !”
Tim đập bình bịch, vừa sợ vừa buồn cười vì có người bảo tôi là con yêu tinh, nó mà túm lại được nó tẩn cho thì con yêu tinh ra bã.
Mà có khi hôm nay trông tôi cũng giống yêu tinh thật ! Lúc nghe cô bán hàng chửi là con yêu tinh xong mới nhớ ra: ngày bé nghịch với lũ trẻ con tôi đã lấy hai Hạt Điều to và cong veo cắm vào hai bên mồm làm răng nanh của quỷ, xoa cho đầu bù xù đuổi dọa trẻ con, tụi trẻ con vừa sợ vừa thích chạy toán loạn, chưa hết, đêm về có đứa nó mê rú lên vì bị con yêu tinh bắt – sáng ra nó kể với mẹ nó thế là tôi bị mắng cho một trận tơi bời vì cái tội đầu trò nghịch ngợm. Hay thật ! Cũng may có cô bán hàng đanh đá, làm cho tôi được sống lại với kỷ niệm của thời trẻ con trong chốc lát giữa cái ồn ào của cuộc sống hôm nay. Thế mới biết đôi khi một câu chửi chưa chắc đã làm ta đau lòng 100%.
(Đúng là:
TỔ SƯ BỐ CÁI CON KHÔNG PHẢI LÀ CON YÊU TINH chửi CÁI CON YÊU TINH làm CON YÊU TINH hú hồn !!!
------ Đốt vía xong chưa em để chị quay lại mặc cả tiếp :)) -----
-------Mèo----