Ou est l'écho de l'amour
Hay
hay,
tay mình bấm thì thuần, oánh tỉa thì nhanh thầy cũng phải khen ặc ặc, mỗi tội đọc bản nhạc hơi chậm và vẫn ngu về nhịp và phách nhưng oánh từ tốn nho nhã và tập đều thì cũng okê con dê. Sắp đánh được giống cái ông áo đen rồi đấy hihi
Triễn lãm hàng Thái Lan và H1N1
Cái nắng hè chói chang và oi bức cũng không ngăn cản sự háo hức lẫn tò mò của dòng người nườn nượp đồ về phía Cung Văn hóa Hữu Nghị Việt Xô. Những băng rôn, khẩu hiệu, những kinh khí cầu, những bóng bay phất phới phần phật trong cái nắng cái gió của những ngày giáp thu.
Giờ đã là 8h. Dòng người càng ngày dày đặc. Dường như những tít quảng cáo sêu-ọp, hàng Thái xịn 100% đã khiến tất cả con_sum_mơ chở nên hồ hởi hơn, hào hứng hơn bất chấp đài báo rêu rao khuyến cáo không được vào chốn đông người trong thời điểm dịch bệnh có thể bùng phát bất kỳ nơi đâu bất kỳ thời điểm nào. Mà bùng phát rồi đấy, lan tràn rồi đây. Ồ ! không hề gì, thỉnh thoảng dân nhà ta điếc có chọn lọc nên súng có bẳn chỉ thiên cảnh cáo cả băng lên giời thì các con_sum_mơ vẫn không hề sợ lo sợ và nao núng tinh thần.
Đồng hồ đã chuyển sang 8h15, nắng vẫn nắng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, dạo một vòng bên ngoài sờ, nắn, bóp, nặn, test, ăn thử, uống thử một số đồ khuyến mại đến ễnh bụng mà ban bảo vệ vẫn chưa cho vào gian chính. Những tiếng kỳ kèo la ó đòi mở cửa sớm, trong lúc chờ đợi các bà các mẹ các chị tranh thủ buôn dưa lê, mách và sui khôn khuyên dại nhau nên chọn những hàng nào xem ra có vẻ thân thiện lắm. Chờ chán người ngáp ngươi hát sì hơi tứ tung mà quên cả lịch sự. Cả đám đông đang hào hứng bàn về những sản phẩm thấy kêu có khuyến mại thì nheo nhéo một bà cứ nằng nặc đòi con gái đưa về vì sợ H1N1, lỡ mồm kêu đứng đây đông lây thì chết.
Trời, những tưởng hàng khuyến mại làm ù lỗ tai, mờ con mắt, tưởng mọi người không sợ. Mới nghe câu đấy thôi mà tự dưng tất cả đám đông bỗng im bặt, phản ứng dây chuyền xảy ra tất cả lần lượt nhanh chóng hốt hoảng đưa 4 ngón tay lên che 2 lỗ mũi trông thật điệu nghệ, đều tăm tắp còn hơn cả bộ đội duyệt binh, có bà đeo khẩu trang rồi vẫn còn đưa tay lên che thêm cho an toàn, còn mắt thì ai nấy nhìn nhau từ thân thiện chuyển sang đầy rẫy những nghi ngờ. Bà này H1N1 à ? Ông kia H1N1 à ? Hay bà đứng bên cạnh H1N1. ? Mình đã bị lây chưa ? Tất cả đều nhìn nhau hết quay trái lại quay phải quay lên lại qay xuống để tìm thủ phạm.
Đúng 9h, tiếng loa của ban bảo vệ cất lên: "Đã đến giờ mở cổng chính, mời bà con vào thăm gian hàng" - Ô hô, cái cửa nhỏ mà người thì nhiều dường như ai cũng sợ mất chỗ mất phần, đang che mũi chống H1N1 nghe thấy tiếng bảo vệ bảo đến giờ vào chả ai bảo ai các bà các chị thả lỏng toàn thân, chân đạp, tay đẩy, tay kéo còn hai lỗ mũi tha hồ đượ tự do, tất cả ùa vào như đàn vịt của ông cụ Tư được lùa ra ao buổi sớm. Thế là quên mẹ nó cả hát một với chả nờ một.
Chả biết hàng có thật sự sêu - ọp hay có thiệt 100% Thái lan hay không chỉ biết sau một hồi chen vai thích cánh lượn lờ các gian hàng có bà có mẹ mệt quá không chịu nổi nhiệt ngồi phệt xuống đất ngay đầu cổng vào mặt tái dại còn cái khẩu trang chống H1N1 thì đã trễ nải xuống tận dưới cằm tạo điều kiện "đường thông hè thoáng" cho hai lỗ mũi hoạt động hết công xuất.
Ngoài kia, bóng của những băng rôn khẩu hiệu quảng cáo hàng sêu-ọp cứ dập dình dổ dài trên nền đất xi măng hầm hập hơi nóng đến nôn nao nghẹt thở.
Giờ đã là 8h. Dòng người càng ngày dày đặc. Dường như những tít quảng cáo sêu-ọp, hàng Thái xịn 100% đã khiến tất cả con_sum_mơ chở nên hồ hởi hơn, hào hứng hơn bất chấp đài báo rêu rao khuyến cáo không được vào chốn đông người trong thời điểm dịch bệnh có thể bùng phát bất kỳ nơi đâu bất kỳ thời điểm nào. Mà bùng phát rồi đấy, lan tràn rồi đây. Ồ ! không hề gì, thỉnh thoảng dân nhà ta điếc có chọn lọc nên súng có bẳn chỉ thiên cảnh cáo cả băng lên giời thì các con_sum_mơ vẫn không hề sợ lo sợ và nao núng tinh thần.
Đồng hồ đã chuyển sang 8h15, nắng vẫn nắng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, dạo một vòng bên ngoài sờ, nắn, bóp, nặn, test, ăn thử, uống thử một số đồ khuyến mại đến ễnh bụng mà ban bảo vệ vẫn chưa cho vào gian chính. Những tiếng kỳ kèo la ó đòi mở cửa sớm, trong lúc chờ đợi các bà các mẹ các chị tranh thủ buôn dưa lê, mách và sui khôn khuyên dại nhau nên chọn những hàng nào xem ra có vẻ thân thiện lắm. Chờ chán người ngáp ngươi hát sì hơi tứ tung mà quên cả lịch sự. Cả đám đông đang hào hứng bàn về những sản phẩm thấy kêu có khuyến mại thì nheo nhéo một bà cứ nằng nặc đòi con gái đưa về vì sợ H1N1, lỡ mồm kêu đứng đây đông lây thì chết.
Trời, những tưởng hàng khuyến mại làm ù lỗ tai, mờ con mắt, tưởng mọi người không sợ. Mới nghe câu đấy thôi mà tự dưng tất cả đám đông bỗng im bặt, phản ứng dây chuyền xảy ra tất cả lần lượt nhanh chóng hốt hoảng đưa 4 ngón tay lên che 2 lỗ mũi trông thật điệu nghệ, đều tăm tắp còn hơn cả bộ đội duyệt binh, có bà đeo khẩu trang rồi vẫn còn đưa tay lên che thêm cho an toàn, còn mắt thì ai nấy nhìn nhau từ thân thiện chuyển sang đầy rẫy những nghi ngờ. Bà này H1N1 à ? Ông kia H1N1 à ? Hay bà đứng bên cạnh H1N1. ? Mình đã bị lây chưa ? Tất cả đều nhìn nhau hết quay trái lại quay phải quay lên lại qay xuống để tìm thủ phạm.
Đúng 9h, tiếng loa của ban bảo vệ cất lên: "Đã đến giờ mở cổng chính, mời bà con vào thăm gian hàng" - Ô hô, cái cửa nhỏ mà người thì nhiều dường như ai cũng sợ mất chỗ mất phần, đang che mũi chống H1N1 nghe thấy tiếng bảo vệ bảo đến giờ vào chả ai bảo ai các bà các chị thả lỏng toàn thân, chân đạp, tay đẩy, tay kéo còn hai lỗ mũi tha hồ đượ tự do, tất cả ùa vào như đàn vịt của ông cụ Tư được lùa ra ao buổi sớm. Thế là quên mẹ nó cả hát một với chả nờ một.
Chả biết hàng có thật sự sêu - ọp hay có thiệt 100% Thái lan hay không chỉ biết sau một hồi chen vai thích cánh lượn lờ các gian hàng có bà có mẹ mệt quá không chịu nổi nhiệt ngồi phệt xuống đất ngay đầu cổng vào mặt tái dại còn cái khẩu trang chống H1N1 thì đã trễ nải xuống tận dưới cằm tạo điều kiện "đường thông hè thoáng" cho hai lỗ mũi hoạt động hết công xuất.
Ngoài kia, bóng của những băng rôn khẩu hiệu quảng cáo hàng sêu-ọp cứ dập dình dổ dài trên nền đất xi măng hầm hập hơi nóng đến nôn nao nghẹt thở.
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ
Có phải hạ về khô nước mắt cho em ?
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói.
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi,
Phiêu du theo gió thổi giao mùa.
Có phải hạ về lau nốt những dây dưa ?
Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội.
Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi,
Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu.
Thương con ve chưa nở đã sầu,
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối.
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi,
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu.
Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều,
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không!
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói.
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi,
Phiêu du theo gió thổi giao mùa.
Có phải hạ về lau nốt những dây dưa ?
Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội.
Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi,
Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu.
Thương con ve chưa nở đã sầu,
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối.
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi,
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu.
Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều,
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không!
Subscribe to:
Posts (Atom)